Chương 35: Cầu
Hai cái chân lúc này không hề có tác dụng gì, nếu như bộ binh tập kích mang tới cho bọn hắn kh·iếp đảm, thì đoàn kỵ binh giáp phiến sáng ngời này, mang tới chính là sự tuyệt vọng.
Đội kỵ binh cưỡi ngựa chạy chậm mà không phi nước đại, dường như họ không vội vàng tiêu diệt kẻ địch trong tầm tay của mình.
Trên áo giáp của bọn họ còn dính những vệt máu từ trận chiến trước đó, máu của những binh lính từ trấn Bennet.
Bọn hắn chạy dọc bên phải của đội quân xứ Alklen, thỉnh thoàng vung kiếm chém ngã những kẻ lạc đàn, dồn ép bọn hắn lại.
Bộ binh và kỵ binh Weskast tạo thành một tấm lưới, ôm trọn ba phía của đám lính Alklen, dần dần đẩy bọn hắn tới bờ vực của c·ái c·hết.
Hiện tại cảnh tượng tại phía nam sông Venset, chính là một đội quân tản mạn, kiệt sức đang bị chèn ép rượt đuổi.
Bọn hắn lúc này phần lớn đã vứt bỏ v·ũ k·hí trong tay, khiên, kiếm, giáo, tất cả những thứ đó lúc này đã trở nên vô dụng, chỉ mang lại gánh nặng không cần thiết.
Bọn hắn đạp qua đất đất, đạp qua cây cỏ, đạp trên đồng ruộng, đạp trên con đường, vung hết sức của mình, chạy về phía trước.
Mục tiêu trong đầu chỉ có một, cây cầu kia.
Lúc này, một số người đã chạy tới đầu cầu, dù cực kỳ mệt nhọc thở không ra hơi không dám dừng lại nghỉ ngơi, đạp lên những viên đá xanh, bắt đầu chạy quãng đường 200 mét cuối cùng.
Lòng của bọn hắn hơi yên tâm hơn, nhưng tim vẫn đập nhanh, thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng và rơi xuống đất.
Mồ hôi nhễ nhại làm bết lại râu tóc, lớp áo vải dính sát vào thân thể.
Trên cầu, có một số người dân đang mang nhà mang đồ chạy đi, cũng cố gắng thoát thân khỏi đội quân đang tới.
Đám binh lính dần dần lấp đầy cây cầu.
“Tránh ra, tránh ra.” Cain ngồi trên xe ngựa, hắn vừa chất đầy đồ lên xe, thấy càng ngày càng nhiều người chạy lên cầu, cũng vội vàng quất roi, để ngựa kéo xe tiến lên.
Con ngựa bắt đầu bước đi, kéo theo đầy một xe đồ, nào là thức ăn, vải vóc, dụng cụ bằng sắt, chậu gỗ, vân vân.
Nó dần dần tăng lên bước chân, trong khi chủ nhân thì liên tục vung roi cùng la hét “Tránh ra!”
Đám binh lính tức giận khi bị xua đuổi, vài người bị xe ngựa tông phải hất ngã trên đất, bị người khác đạp lên thân thể, tiếng rên rỉ chỉ vang lên một hồi, cho tới khi hoàn toàn im bặt dưới sự giẫm đạp.
Càng ngày càng nhiều người đạp bước lên cây cầu, đám kỵ binh xua đuổi bọn hắn, đám bộ binh cắn sát ở sau lưng, chém g·iết bất cứ kẻ nào tụt lại phía sau.
Đám cung thủ không tham gia vào cuộc truy đuổi, bọn hắn lúc này cũng đã đến sát bờ sông, ở vào phía bên trái cây cầu.
Bọn hắn cung và tên nơi tay, bước từng bước tiếp cận gần về phía cây cầu, bước chân xuống nước sông, lội ra bãi cát.
“Huuuaaa. Dừng lại!” Bertram lên tiếng, anh ta dẫn đầu kỵ binh trong cuộc tập kích này, với khoảng hơn năm trăm kỵ binh.
Theo vị Tử tước ra lệnh, tiếng la vang lên trong hàng ngũ, đám kỵ binh lúc này ngừng lại ngựa của mình, chấm dứt cuộc rượt đuổi.
Bọn hắn đứng tại phía xa xa, nhìn xem số lượng đông đảo binh lính chen lấn lên cầu qua sông, cả quân địch lẫn quân mình.
Bertram lướt quanh một vòng, nhìn sơ qua số lượng, ước chừng chỉ có vài trăm n·gười c·hết trong cuộc truy đuổi, số còn lại hiện tại vẫn đang chạy trốn vì mạng sống.
Một số kẻ chạy đầu tiên đã qua được bờ bên kia, phóng qua cánh cổng, ngã gục trên đất, họ mừng rỡ không thôi.
Leopold cưỡi ngựa chạy tới gần cánh cổng, hắn vừa được thông báo về việc này, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vội vã xuống ngựa la lớn tiếng, “Mau đóng cổng lại, đóng cổng lại!”
“Đám binh lính đang chạy trở về, thưa ngài.” Một tên lính giữ cổng nói.
Leopold tức giận đẩy ra người kia, chạy về phía cánh cổng, không biết là muốn tự mình đóng cổng lại, hay là muốn nhìn rõ ràng hơn cảnh tượng ở phía ngoài.
Một chiếc xe ngựa đang phóng đi trên cầu, tốc độ của nó đã nhanh hơn lúc ban đầu nhiều, người điều khiển liên tục vung roi, đánh con ngựa kéo xe liên tục hí lên.
Thấy cánh cổng xuất hiện ngay trước mắt, trên mặt của Cain hiện lên nụ cười, càng ra sức vung roi.
Bỗng nhiên, một lão già đi ngược dòng người, xuất hiện ở ngay giữa cổng, cản trên con đường của chiếc xe ngựa.
Cain giật mình hoảng hốt, vội vàng muốn kéo cương điều khiển xe dừng lại, nhưng con ngựa đã đâm sầm vào người trước mặt, đẩy người kia đi một đoạn ngắn, bánh xe phía dưới như vấp phải thứ gì, chiếc xe hơi khựng lại và rồi một bánh xe cao cao rời khỏi mặt đất.
Sau đó, chiếc xe ngựa nghiêng lại, có lẽ là do hàng hóa chất không đều nhau, khiến nó nó ngã lật, nằm ngay giữa cánh cổng, đè ép người đánh xe Cain, cũng đè bẹp Nam tước già Leopold.
Đám binh lính hoảng sợ, “Cứu người, mau cứu ngài Timber.” Bọn hắn chạy tới, muốn kéo lãnh chúa của mình ra khỏi chiếc xe, tìm xem liệu còn cơ hội cứu sống vị Nam tước già hay không.
Nhưng đám người tràn qua cổng càng ngày càng nhiều, cũng mặc kệ phía trước nằm là Nam tước hay Quốc vương, thay nhau giẫm đạp qua, lao ra khỏi cây cầu, tìm đường sống cho chính mình.
Mấy tên lính chỉ có thể bất lực, bị đám người xô đẩy không tiến lên được, nhất là khi tiếng la hoảng hốt từ phía cây cầu truyền tới.
Trên cầu, đám lính lại phải hứng chịu những mũi tên từ cung thủ ở bờ bên kia.
“Bắn!” Người chỉ huy hét lớn tiếng, vung cánh tay của mình.
Đứng tại vị trí của mình, đám cung thủ không hề do dự, từng loạt mưa tên bắn ra, tập trung vào đầu kia cây cầu, chỗ gần với cánh cổng.
Đám người đi đứng dày đặc, nên không khó để những cung thủ lão luyện g·iết c·hết bọn hắn.
Nỗi kh·iếp sợ từ những trận mưa tên, càng kích thích dục vọng sống sót của bọn hắn, bọn hắn chen lấn và giẫm đạp, giành giật từng giây từng phút một muốn vượt qua cánh cổng.
Cây cầu và cánh cổng lúc này đã lấp đầy toàn người là người, đầu kia cây cầu, Oskar vừa đ·âm c·hết một người đàn ông trung niên, hắn rút ra mũi giáo, đạp bước lên cầu, phía trước hắn toàn người là người.
Bọn hắn núc ních ở nơi đó, khó khăn nhúc nhích từng chút một, bộ binh Weskast vẫn đứng vững, từ từ tiến lên, dùng giáo và kiếm để g·iết sạch những ai cản đường của họ.
Những kẻ đứng tại phía sau cùng của bộ binh Alklen mong muốn đánh trả, nhưng với hai bàn tay không, bọn hắn chỉ có sinh mạng là có thể dâng ra.
Như những người nông dân gặt lúa chín, từng đầu sinh mạng bị lấy đi, máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ cây cầu, xác người ngả xuống như rơm rạ.
Oskar và đồng đội lúc này đều đã g·iết đỏ cả mắt, chỉ biết đâm chém vào tất cả những vật xuất hiện trước mắt của mình, tiếng hoảng sợ van xin là vô dụng.
“Aaaa.” Oskar đâm mũi giáo vào ngực một người, người kia té ngã, máu tươi tuôn trào, Oskar đạp lên ngực người kia, cố rút mũi giáo ra, nhưng nó dường như bị xương sườn kẹp lại, chỉ có tiếng khóc lóc rên rỉ nhỏ dần của người kia vang lên.
Hắn buông ra cây giáo, rút ra thanh kiếm bên hông, tiếp tục tiến lên, vung, đâm, chém, chặt, nhuộm kín nó với máu của kẻ địch.
Phía sau hắn, là hàng ngũ bộ binh Weskast, từng người từng người đều hăng máu, cổ họng khô ran, muốn nếm máu kẻ địch, cùng dưới chân bọn họ tầng tầng lớp lớp t·hi t·hể, bị người giẫm đạp qua không biết bao nhiêu lần.
Hiện tại hai vị Nam tước Guy và Harris mới chạy đến, không thấy Leopold đâu, hắn hét lớn với đám lính đứng bên, “Lãnh chúa của các ngươi đâu, Leopold đâu rồi?”
Bọn lính hoảng sợ, ánh mắt lướt về phía cổng, Guy có thể lờ mờ nhìn thấy một đồ vật đang chắn lấy đường đi, nhiều binh lính đang giẫm đạp, leo trèo qua nó mà vào thị trấn.
“Ngài ấy bị xe ngựa đè c·hết.” Một người lính lấy dũng khí nói, trong khi những người khác tránh né ánh mắt vị lãnh chúa.
Guy trừng lớn mắt, xô ra tên lính kia, “Khốn kiếp, mẹ nó!” Hắn tức giận la mắng, hắn không tin vào tai của mình, bạn già của mình vậy mà c·hết rồi, c·hết một cách vô ích với lý do nhảm nhí như vậy.
“Cánh cổng, đóng nó lại được sao?” Harris nói, ông ta lúc này xem ra đỡ chật vật hơn trước, mặc áo giáp da, tay đặt trên thanh kiếm của mình.
Một người mặc giáp sắt, xem bộ dáng là đội trưởng nơi này, hắn lắc đầu nói, “Quá nhiều người tràn vào, dù chém ngã bọn hắn thì cũng có những người khác chen lên từ phía sau, hiện tại, ai cản đường bọn hắn thì là kẻ thù của bọn hắn, bọn hắn dù c·hết cũng phải vào được trấn.” Hắn nhìn về phía cánh cổng, chỉ tay nói tiếp, “Hơn nữa, thứ kia nằm ở chỗ đó, phải dọn dẹp nó trước thì mới đóng cổng được, trong tình hình này, điều đó xem ra không thể.”