Chương 34: Tập kích
Ralph thở hồng hộc, quay đầu nhìn phía sau lưng mình, hắn không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu hắn quay đầu, nỗi sợ hãi bao trùm lấy hắn ta.
Ralph là một ngư dân đến từ trấn sông Tithega, nghe theo lệnh hiệu triệu của lãnh chúa và gia nhập q·uân đ·ội, mục đích lần này của bọn hắn là trấn Torsen, bao vây, công phá thị trấn và g·iết c·hết tất cả người của gia tộc Fossey, những kẻ đã phản bội vị Bá tước mới.
Hắn ta gia nhập một phần do sự bắt buộc, một phần vì những lời kể của các cựu binh về chiến lợi phẩm mà binh lính có thể đạt được trên chiến trường, phần chia mà mọi binh lính tham gia trận chiến đều có thể được chia phần.
Bọn hắn t·ấn c·ông một ngôi làng trên đường xuôi nam, ngôi làng kia ở gần với trấn Torsen, bọn hắn g·iết c·hết tất cả dân làng, đương nhiên, trước khi c·hết thì nỗi thống khổ mà dân làng phải trải qua là cực kì nhiều.
Sự tàn bạo của những người trước kia nhìn xem có vẻ hiền lành chất phác bộc phát ra trong sự hỗn loạn, bọn hắn g·iết người, c·ưỡng h·iếp, c·ướp đoạt, thực hiện tất cả những tội ác mà mình có thể làm để thỏa mãn thú tính của mình.
Hắn và đội của mình là một trong những người vào làng đầu tiên, hắn lấy được tổng cộng 10 đồng bạc Dobra, chúng khoảng gần một tháng tiền lương cho một tên lính quèn.
Lúc đó, hắn không quá quan tâm khi đâm mũi giáo vào thân thể người chồng, kéo người vợ của tên kia vào buồng trong, trước khi s·iết c·ổ c·hết cô ta.
“Vợ của tên nông dân cũng không tệ lắm.” Ralph khoe khoang khi ngồi bên đống lửa trại, khoác lác với đám đồng bạn của mình.
Nhưng lúc này, Ralph toàn bộ thân thể đã mỏi mệt kiệt sức, khoảnh khắc sợ hãi có người từ phía sau dùng giáo đâm xuyên thân thể của mình, giống như hắn dùng giáo g·iết c·hết người dân làng kia như vậy, để mình trả giá cho toàn bộ tội ác đã gây ra.
“Tới rồi, tới rồi.” Bên tai bỗng nhiên truyền tới tiếng reo hò, hắn vội vàng chạy tới, khi thấy được sự vật trước mắt, hắn mừng rỡ nhìn về phía dưới kia, trấn Tithega cùng dòng sông Venset, lần đầu tiên hắn vui mừng như vậy khi nhìn thấy chúng, những thứ quen thuộc tưởng chừng như nhàm chán.
Đám binh lính không có chút nào ngừng lại nghỉ ngơi, vội vã kéo lê thân thể mệt nhọc của mình tiếp tục tiến lên, hàng ngũ không nghiêm chỉnh, mặt mũi đầy bụi đất, thân thể thấm ướt mồ hôi, nhưng trên mặt tràn ngập hi vọng.
Ralph cũng gào lên vui sướng, rồi tranh thủ phóng ra bước chân, chạy về hướng cây cầu đá, hắn đã xa xa nhìn thấy dòng nước của sông Venset phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời.
Bỗng lúc này, Ralph cảm thấy một thứ gì xóc vào bên cổ của mình, cơn đau làm hắn chậm dần tốc độ, chỉ bước thêm được vài bước, buông lỏng ra cây giáo nắm trong tay, té ngã trên mặt đất.
Một mũi tên xuyên qua cổ của hắn, từ trái qua phải, từ trong v·ết t·hương máu tươi trào ra, Ralph không nói được gì nữa, tiếng gào vui sướng kẹt lại trong tâm trí, máu tươi tràn ngập cổ họng và khoang miệng của hắn, tràn ra qua bờ môi, hắn rất nhanh lịm đi, hình tượng cuối cùng trong ánh mắt, là sự hoảng sợ của những người đồng đội ở chung quanh.
Từng mũi tên từ trên trời rơi xuống, như một cơn mưa rào trong ngày thu, lần lượt có người trúng tên ngã xuống đất, một chút người không trúng vào chỗ yếu hại, còn đang nằm rên la, đám lính đã phát hiện mình bị t·ấn c·ông.
Bọn hắn đưa mắt nhìn về phía bên trái, ở nơi đó, dần dần xuất hiện từng bóng người, những người kia giương cung cài tên, lần lượt chấm dứt sinh mạng của từng người trong bọn hắn.
“Địch tập kích, chạy mau.” Bọn hắn hoảng sợ la hét, càng thêm mau chóng chạy đi, nhìn về phía đích đến của mình, hi vọng sống của mình, cây cầu đá.
“Giết!” Một tiếng hét vang lên ở bên trái.
Tiếng bước chân vang lên, theo sau nó là tiếng trống trận, nhịp điệu đều đều không vội vã, nhưng lại như tiếng thần c·hết đòi mạng, cắn chặt vào lòng mỗi người.
“Giết!” Oskar cũng la lớn, bước theo đội ngũ tiến lên, từng đội bộ binh của Weskast tràn ra từ khu rừng nhỏ, vượt qua cung thủ mà đuổi theo đám bộ binh Alklen.
“Mau tiến lên, g·iết hết bọn hắn.” Jasper la lớn, sục sôi tinh thần hòa vào trong dòng người, như một người đội trưởng ra lệnh.
Oskar cầm chắc giáo và khiên trên tay, bước chân vững vàng đạp đất, từ từ tiến lên.
“Giữ vững hàng ngũ.” Đội trưởng Gilbert la lớn tiếng.
Đội quân đến từ Weskast chậm rãi tiến lên, hàng ngũ nghiêm chỉnh, bước chân đều nhịp, v·ũ k·hí lăm lăm nắm trong tay, tinh thần họ hăng hái và sẵn sàng, trong mắt chỉ có phía trước đám kẻ địch kia, những kẻ xem ra đã bị dọa sợ vỡ mật bởi trận mưa tên và tiếng trống trận, chúng đang cắm đầu chạy trốn.
Bộ binh Weskast giao nhau tiếp xúc với hàng ngũ bộ binh Alklen.
Oskar tiến bước lên, giáo trong tay đâm ra, bàn tay phải hơi run rẩy, đâm mạnh mũi giáo, một tên bộ binh bị trúng tên vào chân, còn đang lết trên mặt đất, bị hắn đâm xuyên thân thể, ngã xuống c·hết đi.
Chiến công đầu tiên!
Hắn thở mạnh một hơi, mùi máu tươi xộc vào lỗ mũi, ánh mắt Oskar hơi căng ra, tiếp tục tiến lên.
Những người khác cũng rất nhanh ra tay, dùng trong tay mũi giáo kết liễu những kẻ b·ị t·hương, những kẻ hoặc bị té ngã, hoặc đã sức cùng lực kiệt không còn bước đi nổi nữa.
Sự kh·iếp đảm như mất đi hi vọng cuối cùng dâng trào trong lòng đám bộ binh xứ Alklen, khi mà sắp nhìn thấy đích đến, nhìn thấy nhà của mình, thì lại bị một đội quân đột nhiên xuất hiện, tập kích ngay trước cửa nhà.
Một số kẻ dồn sức chạy, giữ vững ý chí sống còn của bản thân, một số thì vứt bỏ trong tay v·ũ k·hí, buông tha tất cả nằm trên mặt đất, chờ đợi t·ử v·ong đến.
Còn có một số kẻ, tuy đã sức cùng lực kiệt không còn chạy nổi nữa, nhưng khuôn mặt toát ra vẻ hung tợn, cầm trong tay v·ũ k·hí, muốn kéo theo người khác cùng c·hết với mình.
Oskar dùng khiên gỗ đỡ lại người đối diện đâm tới mũi giáo, đòn đánh để hắn cảm thấy người kia yếu ớt vô lực, hắn nhẹ nhàng gạt ra mũi giáo, đâm vào giữa ngực tên kia, đẩy hắn ngã xuống đất.
Tên kia cố gắng níu lấy cây giáo, như muốn rút nó ra khỏi cơ thể mình, Oskar đạp lên người hắn, dùng sức nặng của cơ thể, đẩy mũi giáo xuyên thẳng qua, chấm dứt sinh mạng của tên kia.
Đám lính Weskast cắn chặt phía sau bên trái của đội quân Alklen, như một cơn lũ cắn nuốt tất cả trên đường đi, chỉ để lại đầy đất máu tươi cùng xác c·hết, nhưng cái xác hiện ra vẻ kinh sợ trên khuôn mặt.
Bọn hắn gieo rắc nổi kinh hoàng, thỉnh thoảng ngã xuống một vài người đồng đội cũng không khiến cho bọn hắn sợ hãi hay chùn bước mảy may.
Hiện tại, ngay lúc này, chỉ có máu tươi của địch nhân mới có thể làm thỏa mãn cơn khát của bọn hắn.
Oskar bắt đầu chạy chậm, đuổi kịp kẻ địch ở trước mặt mình, tên kia vẫn cố gắng chạy trốn, nhưng tốc độ thì cực kỳ chậm chạp, xem ra cực kỳ đáng thương, Oskar đâm ngã hắn ta trên mặt đất, không hề để tâm hắn xin tha mạng.
Đôi khi một mình, đôi khi hắn cùng đồng đội phối hợp g·iết c·hết kẻ đối diện.
Có một vài ngôi nhà xây dựng ở phía nam sông Venset, người ở bên trong hiện tại đang hoảng sợ nhìn về phía bên này, bọn họ vội vàng lôi kéo người thân của mình chạy thoát thân, mong muốn chạy qua cây cầu tới được bờ bên kia.
Một người đàn ông đang tranh thủ chất đồ đạc trong nhà lên xe ngựa, hắn ta mong muốn mang đi được nhiều đồ vật nhất có thể.
Phía bờ bên kia, tiếng chuông báo đã vang lên, để cả thị trấn chìm ngập trong bầu không khí lo lắng và hoảng hốt.
Bên rừng, đám cung thủ lại bắn tên vài lượt, khi kẻ địch rời khỏi tầm bắn của bọn họ, hay những hàng ngũ phía áu đã quá sít sao với binh lính phe mình, người đội trưởng hét to ra lệnh cho bọn hắn dừng bắn.
Vài kỵ binh dẫn đầu điều hướng cho các cung thủ, cung thủ nhận được mệnh lệnh cũng đều bước tiến lên, không tiếp tục bắn tên, mà đi tới mục đích đã định sẵn.
Tiếng trống trận của Weskast vẫn đang gõ đều nhịp, vang vọng khắp cả không gian trống trải này.
Phía bên phải hàng ngũ q·uân đ·ội Alklen, một vài người bộ binh đang chạy, bọn hắn muốn tản ra khắp nơi, tránh xa kẻ địch đang tới gần, tranh thủ chạy được người nào hay người đó.
“May mắn bọn hắn tập kích phía bên…” Một người thanh niên vừa chạy vừa nói, vị trí của hắn ở phía ngoài cùng bên phải, hắn đã vứt bỏ khiên và giáo, trên thắt lưng buộc một cái túi, theo bước chạy của hắn, tiếng leng keng vang lên, kia là âm thanh của những đồng tiền.
Câu nói của hắn ngừng lại ở ngay đó, tên đồng đội chạy ngay bên cạnh hắn bị thứ gì phun đầy mặt, chờ tên kia vuốt vuốt mặt, cảm nhận chất lỏng ẩm ướt nóng hổi trên tay, giật mình đưa tay nhìn xem mới nhận ra toàn máu là máu.
Bên cạnh hắn, tên thanh niên kia đầu lâu đã không cánh mà bay, lúc này, bọn hắn mới phát hiện một kỵ binh đang vung vẫy thanh kiếm của mình, muốn hất văng những giọt máu dính trên thanh kiếm.
Hiện tại, bọn hắn mới phát giác được âm thanh vang lên nãy giờ không chỉ bao gồm tiếng trống và tiếng bước chân, mà còn có tiếng vó ngựa, tiếng móng sắt gõ vang mặt đất, đây là bài ca được thần c·hết cất lên, chỉ dành riêng cho bọn hắn.