Chương 33: Venset
Pháo đài Haarton, ở trong một căn phòng ngủ lớn, hiệp sĩ già Roderick đang nằm trên giường.
Ánh mắt của ông ấy khép hờ, gương mặt trắng bệch hiện lên vẻ suy yếu, để trần trụi nửa người trên, lộ ra v·ết t·hương bên sườn.
Vết thương của ông ấy đã được băng bó lại, nhưng bên sườn vẫn thấm ướt ra v·ết m·áu màu đỏ sậm.
Vị hiệp sĩ già thấp giọng rên rỉ, chịu đựng cơn đau nhức, cơ thể của ông lúc này yếu ớt và dễ bị tổn thương.
Roderick quét mắt quanh gian phòng, khuôn mặt ông hằn lên những nếp nhăn của tuổi tác, nhưng ngọn lửa trong mắt vẫn đang cháy âm ỉ, chưa hề dập tắt.
“Người đâu.” Ông la lớn tiếng.
Cửa phòng mở ra, một người lính đứng canh giữ ngoài cửa vội vàng đi vào, chạy đến bên giường, mừng rỡ nói: “Ngài tỉnh lại rồi, có chuyện gì không, thưa ngài?”
“Ta ngất đi bao lâu rồi?” Roderick nói, giọng nói yếu ớt.
“Thưa ngài, hôm nay đã là ngày thứ năm.” Người cận vệ trả lời, khi Roderick muốn nhổm người ngồi dậy, anh ta đè lại chủ nhân của mình, vội vàng khuyên răn, “Đừng động đậy thưa ngài, v·ết t·hương còn chưa lành đâu.”
Chỉ nhúc nhích một chút, nhưng lại để v·ết t·hương đau đớn hơn, Roderick từ bỏ việc ngồi dậy, nằm về trên gối bông, cả người ông ấy ướt đẫm mồ hôi, khó khăn trong từng hơi thở của mình.
“Bọn hắn còn tiếp tục công thành sao?” Roderick hỏi thăm, vị hiệp sĩ không yên lòng chút nào.
“Ngài Oakland, sáng nay vừa bắt đầu một cuộc t·ấn c·ông, lần trước đó là ngày hôm kia, xin ngài hãy yên tâm, tường thành vẫn được giữ vững.” Người lính chăm chú đáp, gương mặt kề gần bên vị hiệp sĩ già.
“Ai… ai đang chỉ huy trên tường thành?” Giọng nói yếu ớt của Roderick rỉ vào tai anh ta.
“Ngài Peter, ngài ấy nắm quyền chỉ huy phòng thủ khi ngài b·ị t·hương.” Người cận vệ trả lời.
Roderick nằm im trên giường, nhưng tâm trí chỉ nghĩ về trận chiến, trong đầu hồi tưởng lại, nhớ tới ánh mắt của đối thủ khi hắn ta ngã xuống, hiện tại mọi chuyện có lẽ ngoài tầm với của hắn, hắn phất phất tay để cận vệ của mình ra ngoài.
“Xin ngài hãy nghỉ ngơi.”
Người kia cúi đầu chào rồi quay lưng đi, cẩn thận khép cửa phòng lại.
Roderick thở dài một hơi, cơ bắp cường tráng một thời của ông ta giờ trở nên yếu ớt, nhưng tinh thần thì không hề suy suyển.
Trước đó khi chưa b·ị t·hương, sức mạnh tuyệt đối của ý chí và kinh nghiệm phong phú của ông đủ để khiến ngay cả những hiệp sĩ mạnh mẽ nhất cũng phải rùng mình và cẩn thận chăm chú đối phó.
Nhưng trải qua nhiều ngày chiến đấu, thân thể rỉ sét này đã không còn theo kịp nhịp độ của tuổi thanh niên, sức mạnh thể chất giảm sút và cơn đau nhức kéo dài để ông ta thất bại trong một trận đấu tay đôi, ‘nếu không có Peter ở đó, có lẽ mình đ·ã c·hết trên bức tường đó’ Roderick thầm nghĩ.
Đôi mắt ông lúc này dán chặt vào góc phòng, nơi đó, bộ giáp sắt móp méo tùy tiện quăng trên đất, thanh kiếm sắt tựa vào vách tường, trên lưỡi kiếm dính v·ết m·áu đã khô ráo, đầu mũi kiếm tụ lại chút v·ết m·áu đọng trên mặt đất, cũng khô lại sau nhiều ngày.
Roderick thở dài, nhắm mắt lại, hơi thở ông dần ổn định và đều đều, căn phòng chìm vào trong yên tĩnh, bỏ mặc tiếng la hét ồn ào ở bên ngoài.
…
Thành Rachdale, trong sảnh chính, Josiah đang ngồi trước bàn dài.
“Pháo đài Haarton vẫn chưa thể chiếm được, nhưng Roderick Oakland đã b·ị t·hương, mấy ngày nay hắn không hề xuất hiện trên tường thành.” Joshua đứng ở bên cạnh, thông báo tình hình công việc cho lãnh chúa của mình.
Josiah uống vào một ngụm rượu nho, đặt ly lên bàn, “Thúc giục Basil, bảo hắn mau mau lên.” Giọng vị Bá tước mới có chút nóng vội.
“Vâng.”
“Quân đội đã tập trung đầy đủ rồi sao?” Josiah lại lên tiếng hỏi.
“Những người từ Pyrgos, Polis, Menion đã đến nơi, q·uân đ·ội từ Methos đã lên thuyền, đang trên đường tới, bọn họ sẽ có mặt tại Tithega trong vòng hai ngày, thưa ngài.” Joshua lấy ra một lá thư, đưa nó cho Josiah, “Thư từ ngài Timber.” Hắn nói.
Josiah mở ra thư, nhìn qua, “Quân đội từ Weskast đã vượt qua ranh giới, bọn hắn đang tiến thẳng tới Torsen, Leo muốn ta đưa thêm quân tới đó.”
“Vậy cần ra lệnh cho binh lính sao, thưa ngài?” Joshua cẩn thận hỏi thăm.
“Không, gửi thư trả lời cho Leo, nói với hắn, nếu cảm thấy không địch lại, có thể trước hết rút lui trở về, Venset sẽ ngăn bước tiến của kẻ địch, chờ ta giải quyết xong Haarton, ta sẽ đích thân dẫn quân đi đến đó.” Josiah Murden nói với giọng kiên quyết và chắc chắn.
“Vâng, thưa ngài.”
Joshua vội vàng rời đi, trong sảnh chỉ còn lại một mình Josiah, anh ta nâng lên ly rượu, uống sạch rượu trong ly, hơi ngả người tựa lên lưng ghế, đưa tay xoa xoa thái dương của mình.
…
Dòng sông Venset chảy ngang qua đất đai của xứ Alklen, khi lại gần có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, tiếng dòng sông chảy xiết đập mạnh vào những tảng đá, mùi đất ở bờ sông ẩm và nồng, làn sương trắng mờ bốc lên từ mặt sông.
Phía trên dòng nước sông, là một cây cầu đá bắc ngang qua dòng sông, nó dài khoảng 200 mét, kết nối hai bờ, phía nam và phía bắc Alklen, nó là một công trình tuyệt đẹp bởi bàn tay con người.
Những tảng đá riêng lẻ tạo nên cây cầu ăn khớp với nhau như những mảnh ghép, tạo ra một con đường trên cao ngang qua dòng sông bên dưới.
Cây cầu được bao phủ bởi một lớp rêu và địa y dày, và những bông hoa dại và cỏ nhỏ mọc trong các kẽ hở giữa các tảng đá, màu sắc của những viên đá cho thấy nó đã xây dựng được nhiều năm, và có một lịch sử lâu đời.
Đầu phía bắc của cây cầu, là một thị trấn nhỏ ven sông.
Thị trấn được bao quanh bởi khu rừng có cây cối xanh tốt ở phía tây nam và những ngọn đồi thoai thoải phía tây bắc, phía đông nam giáp với dòng sông Venset, nằm cạnh dòng sông tạo cho nơi đây một cảm giác yên bình và bình dị.
Sự yên bình lúc này lại bị phá vỡ, khi một đội kỵ binh phóng tới từ phương nam, họ không có bất kỳ dấu hiệu muốn dừng lại hay giảm chậm tốc độ, tiếp tục cưỡi ngựa chạy băng băng trên cây cầu đá, để cho đám người đang qua lại trên cầu vội vàng nép người vào hai bên.
Người dân hốt hoảng và sợ hãi, nhưng không ai dám la hét hay mắng chửi một câu, không chỉ bởi vì những người kia giáp phục lạnh tanh, kiếm thương cầm lăng lăng trong tay.
Mà còn vì lá cờ hiệu mang theo thanh đao màu trắng, cờ hiệu của lãnh chúa cai quản nơi này, huy hiệu của gia tộc Timber.
Đội kỵ binh phóng nhanh trên cây cầu đá, vó ngựa ầm ầm làm rung chuyển cây cầu, để lớp bụi phía dưới gầm cầu bong tróc rơi xuống, làm vẩn đục nước sông một chút trước khi bị dòng nước cuốn đi.
Đám binh lính canh giữ ở cánh cổng đầu bên kia cây cầu nhìn thấy cờ hiệu của lãnh chúa, không dám kéo dài lâu, vội vàng xua đuổi những người đang ở gần cổng, tranh thủ tránh ra thân mình, nhường chỗ để đoàn kỵ binh chạy qua.
Leopold và Guy lúc này đã an tâm hơn nhiều, hai người không còn nóng lòng, khi đạp vào bờ bên kia của sông Venset, để bọn hắn như tìm về sự an toàn, trái tim trong lồng ngực cũng nhẹ nhàng lại.
Leopold ghì cương dừng ngựa lại, thở dài một tiếng, liên tục cưỡi ngựa đường dài để thân thể già nua của hắn muốn tan ra thành từng mảnh nhỏ.
Dưới hông hắn, con ngựa chiến cũng đang phì phò thở mạnh, hơi thở phun ra từ hai lỗ mũi của nó nóng hổi, bộ lông bên dưới ngực cổ của nó cũng ướt đẫm mồ hôi.
Đám kỵ binh người nào người nấy đều tỏ vẻ mỏi mệt, gỡ ra đang đội trên đầu mũ giáp, những gương mặt che giấu ở dưới mũ lộ ra ngoài không khí, tràn ngập chán nán và suy sụp, giống như một đám bại binh.
Bọn hắn xuống khỏi ngựa, kéo lấy bên cạnh đám lính canh, đòi hỏi một chút nước, cầm lấy rồi uống như c·hết khát.
“Để người chuẩn bị nước tắm, ta muốn nghỉ ngơi một chút.” Guy leo xuống ngựa, nói với cận vệ của mình, người kia vội vàng chạy đi.
“Chúng ta trở về nghỉ ngơi chứ, Leo.” Hắn quay qua nói với chủ nhân trấn Tithega.
Leopold lắc lắc đầu, ngồi lên cái ghế gỗ được người mang ra, “Chờ Harris rồi cùng về a, ta muốn nhìn xem dáng vẻ của hắn.” Vị Nam tước nói, lời nói bình tĩnh tự nhiên không nhìn ra được thái độ.
“Hắn chắc chỉ còn lại mấy chục người, nhặt lại được mạng sống cũng coi như hắn còn may.” Guy cười trên nỗi đau của người khác.
Khoảng gần một giờ sau, tiếng vó ngựa truyền tới, nhỏ hơn lần trước rất nhiều, “Hắn tới rồi.” Guy dẫn đầu đi tới cổng, Leopold cũng đứng dậy theo sau.
Họ đứng ngoài cổng, nhìn thấy đầu kia cây cầu xuất hiện hai ba mươi người cưỡi ngựa, không mang theo cờ hiệu, đang chạy qua đây.
Cách bọn họ chừng mười mét, đám ngựa dừng lại, người dẫn đầu vòng chân qua yên ngựa nhảy xuống, chính là Harris Thrall.
Vừa thấy người đứng chờ, hắn liền lớn tiếng mắng, “Thằng khốn nhà Argall dám chơi ta, lần sau gặp lại ta nhất định tự tay chém c·hết hắn.”
Harris hùng hùng hổ hổ, bộc phát cơn giận của mình, Guy cười cười đi lên kéo lấy hắn, dẫn hắn đi qua cổng, bọn hắn đi vào thị trấn, đứng tại cổng Leopold vẫn nghe tiếng chửi mắng kéo dài một hồi lâu.
Hắn lắc lắc đầu, nói với người đàn ông đứng bên cạnh, “Ngươi chờ đợi bộ binh tới nơi, sắp xếp bọn hắn cắm trại, thu nạp bọn hắn lại, kiểm kê lại số lượng, rồi để bọn hắn nghỉ ngơi trước.”
“Vâng.” Người kia ngắn gọn đáp lại.
Leopold lúc này mới yên tâm quay người đi vào, hắn muốn nghỉ ngơi hồi phục sau tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay.