Chương 32: Rút lui
Tiếng reo hò vang lên trong thị trấn, họ túm tụm lại với nhau khi cuộc chiến đang diễn ra, hồi hộp chờ đợi, cầu nguyện cùng thần Gopothy cho đồng minh của mình.
Nghe thấy thanh âm la hét của trận chiến, không chỉ để trái tim họ nhảy lên, mà vẻ mặt còn toát lên vẻ hi vọng, hi vọng mình sẽ được giải thoát khỏi cuộc bao vây này.
Những người lính cười vui vẻ reo hò, khi bọn họ nhìn thấy q·uân đ·ội của đồng minh, những vị hiệp sĩ mặc áo giáp sáng loáng, đang tiến đến với những lá cờ giương cao.
Khi doanh trại bị tàn phá và những người từ Weskast bắt đầu cuộc tàn sát, khuôn mặt họ ánh lên niềm vui và sự nhẹ nhõm, không hề tiếc thương cho những kẻ phía dưới, dù rằng bọn hắn đều giống như những người trong trấn, người xứ Alklen.
Họ ôm lấy nhau, cười và khóc trong niềm hạnh phúc khi đang hòa mình vào âm hưởng ngọt ngào của chiến thắng.
Cuộc bao vây đã kết thúc, bị đội quân kia chấm dứt một cách dữ dội và tàn bạo.
Cánh cổng gỗ của thị trấn được mở ra, mấy người cưỡi ngựa lao ra chạy qua cổng, phóng nhanh như bay, như được tháo ra gông xiềng nặng nề trên đôi chân.
Người dẫn đầu là thanh niên có một đầu tóc ngắn, Nam tước Reubeu Fossey, quý tộc duy nhất của Alklen đứng về phía phu nhân Miriam và tiểu thư Elena trong cuộc chiến giành quyền thừa kế này.
Khi anh ta chạy tới nơi, Tử tước Adam, Tử tước Bertram cùng những người khác đang đứng trò chuyện ở ngoài doanh trại, trong khi các hiệp sĩ đang tập hợp lại ở phía tây.
Reubeu nhảy xuống ngựa, cúi thấp chào, “Cảm ơn vì các ngài đã đến!” Giọng anh tràn ngập sự vui mừng.
“Dân trấn Torsen đang ăn mừng chiến thắng của ngài.” Reubeu trên mặt không giấu được sự vui vẻ, cảm thấy mình không chọn sai phe, nói tiếp, “Tử tước Adam.”
Adam đã cởi xuống mũ giáp, mồ hôi lấm tấm trên trán anh, “Chúng tôi không thể để cậu chịu đựng lâu hơn nữa.”
“Ta cũng không thể để mặc đồng minh của mình, phải không?” Adam cười cười nói.
“Doanh trại phía bắc thì sao?” Bertram lúc này mới xen vào một câu.
“Bọn hắn sẽ chạy, chạy cho mạng sống của bản thân mình. Có lẽ hiện tại bọn hắn đã chạy sạch rồi cũng nên.” Adam đáp lại, hơi hoạt động một chút bả vai của mình.
Đúng như lời Adam nói, khi một vài kỵ binh được cử đi chạy tới phía bắc, thứ còn sót lại của doanh trại là một đống đổ lật lung tung lều vải và vật dụng, những đống lửa trại vẫn còn đỏ lửa và hơi ấm, dấu chân hỗn loạn trên mặt đất, chứng tỏ sự náo động vừa diễn ra ở đây.
…
Phía bắc, một đội kỵ binh chừng ba trăm người đang hối hả chạy đi, thẳng hướng phía bắc.
Bọn họ quần áo không chỉnh tề, nhưng gươm giáo vẫn cầm chắc trong tay.
Leopold cưỡi ngựa, chung quanh là đoàn cận vệ của ông ta, những kẻ trung thành nhất với vị Nam tước, so với đám người ở vòng ngoài, bọn họ coi như trang bị nghiêm chỉnh, sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Một con ngựa từ phía sau chạy tới, người trung niên hơi mập Guy cưỡi ngựa đuổi kịp, chạy song song với Leopold.
“Có người đuổi theo sao?” Lão già Leopold hỏi, ông lão không quá hoảng sợ, nhưng sắc mặt lại cực kỳ âm u.
“Không, bọn hắn hẳn là chỉ muốn đánh tan chúng ta, cứu viện Torsen, coi nó như cứ điểm tiếp tục tiến lên phía bắc, mà không phải tiêu hao kỵ binh chủ lực tại nơi này.” Guy đáp lại, khuôn mặt của ông ta tràn đầy mồ hôi, thân hình hơi mập gắt gao ngồi trên yên ngựa, tay giữ chặt dây cương.
Leopold gật gật đầu, “Harris đâu, hắn còn sống sao?”
“Ta không thấy hắn, dù gì chúng ta đã sớm chạy trước một đoạn, nhưng có lẽ hắn chưa c·hết, người của ta nói thấy được cờ hiệu của hắn ta ở phía sau.”
“Thằng ngu kia hẳn không phái ra trinh sát, bị người cắn tới mông đít cũng không phát hiện.” Guy nói tiếp, hơi giận dữ, đổ lỗi cho Harris.
“Hắn hiếu chiến nhưng không ngu tới vậy, có lẽ đều bị người xứ Weskast g·iết sạch, nghe nói dẫn đầu bọn hắn là Adam Argall.” Leopold vẫn duy trì lý trí của mình, “Chúng ta chờ đợi đạo quân của ngài Josiah đến, sau đó trả lại món nợ lần này.”
Guy im lặng không nói gì nữa, chuyên tâm cưỡi ngựa.
Phía sau bọn họ, bị bỏ lại phía xa xa, là đám bộ binh.
Bọn hắn nhăn nhó và mệt mỏi, dưới chân bước tiến lại vội vã, chỉ sợ bị kẻ địch đuổi kịp, thỉnh thoảng có người vấp ngã, nhưng không ai quay đầu lại kéo lên, bọn hắn hiện tại chỉ lo lắng được cho bản thân của mình.
Bọn hắn đột nhiên được thông báo rằng phải rút quân, vì kẻ địch hùng mạnh và tàn bạo đã đến gần sát, chúng đã tiêu diệt mất doanh trại của gia tộc Thrall ở phía nam, những người lính tới từ trấn Bennet đã bị tàn sát sạch sẽ.
Nỗi sợ hãi bao trùm trên đỉnh đầu của bọn hắn, thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn xem phía sau, như người lạc đường trong rừng sợ hãi bị thú dữ nhào ra từ bóng tối cắn xé ăn thịt.
Đội hình của bọn hắn không theo hàng lối, mà cực kỳ lỏng lẻo, phận người nào người đó đi, chỉ biết tăng nhanh bước chân, muốn mau chóng đến được nơi an toàn hơn.
Chỉ có tiếng bước chân lộp bộp đạp trên mặt đất, không có ai bận tâm hay còn hơi sức trò chuyện điều gì, đám kỵ binh cũng không quản được bọn họ, đã lo chạy trước một đoạn dài, thỉnh thoảng có người rời khỏi hàng ngũ chạy sang hướng khác, mong muốn đào ngũ trốn đi.
Vài kẻ bị đội trưởng hay đội đốc chiến bắt được rồi chém c·hết để răn đe, bỏ lại vài cái xác trên đồng hoang, nhưng không giúp ích được gì, nhiều người hơn nữa vẫn chạy mất tăm hơi.
Một người đội trưởng đôi khi thúc giục người xung quanh tăng nhanh bước chân, lo lắng nhìn ngắm phía trước và phía sau, phía trước, người chỉ huy, vị lãnh chúa của bọn họ đã chạy xa xa không còn thấy được bóng hình, phía sau, không biết tâm lý ám ảnh hay có chuyện gì đang thực sự xảy ra, bên tai hắn như vang vọng tiếng vó ngựa dồn dập, nhưng khi quay đầu lại không phát hiện điều gì.
Không bao lâu, bước chân bọn họ nặng nề và chậm chạp lại, họ thở hổn hển, đổ mồ hôi vì kiệt sức vì di chuyển liên tục, vài người khuỵu gối xuống, ngồi liệt trên đất mà nghỉ ngơi, vứt ra trên tay v·ũ k·hí.
Nó dường như bắt đầu một phản ứng dây chuyền, càng ngày càng nhiều người dừng lại, ngồi hoặc nằm đầy đất, những người đội trưởng cũng không khác gì, bọn họ cũng mệt mỏi rã rời cả người.
Không khí rất căng thẳng, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng thở gấp vang lên, vài người tranh giành chút nước trong túi, đa phần nước đã bị vứt bỏ khi bọn họ rút lui.
Thỉnh thoảng chợt xuất hiện tiếng chim hót líu lo và tiếng lá xào xạc cũng để bọn họ run rẩy trong lòng.
Nghỉ ngơi một hồi, cuộc rút lui tháo chạy lại tiếp tục, không ai thúc giục ai, bọn hắn tuần tự tiến lên, chỉ vì mạng sống của bản thân mình.
…
Oskar cũng đang hành quân, hắn và đồng đội bước đi theo nhịp trống trận, giữ vững đội hình, bước chân đều nhịp.
Thỉnh thoảng có những người lính mang cờ hiệu chạy dọc đội hình chỉ rõ phương hướng cho họ, Oskar nhận thấy họ đi chếch về hướng tây bắc, rồi sau đó điều chỉnh lại phương hướng, thẳng hướng bắc mà tiến lên.
Nhịp trống dồn dập đang vang lên, họ hành quân nhanh hơn mọi khi, tiếng trống gõ vang đáy lòng mỗi người chiến sĩ, như muốn đốt lên ngọn lửa từ đáy lòng của họ, để khát khao chiến đấu bộc phát ra.
“Sắp tới rồi sao?” Jasper sốt ruột nói, uống vào một ngụm nước.
“Ai biết được, ngươi sợ sao?” Oskar cười nói, cảm nhận được chút gì đó trong giọng nói của đồng đội mình.
Jasper luôn phàn nàn về mọi thứ, nhưng vẫn luôn cố gắng hoàn thành tốt công việc của mình khi đảm nhận nấu ăn hay dựng lều.
Hắn ta cũng chú tâm khi tập luyện, lại luôn luyên thuyên về ước mơ và khát vọng của mình, lúc này người thanh niên lại đang ấp ủ gì đó trong lòng.
“Không, ta đang phấn khích thôi.” Jasper nhe răng nói, thông qua giọng điệu không biết rằng hắn ta nói thật hay giả.
“Trận chiến đầu tiên.” Oskar vỗ vỗ cánh tay Jasper.
“Trận chiến đầu tiên.” Jasper cũng đáp lại.
Phía sau bọn họ, có vài chục kỵ binh cưỡi ngựa ở phía sau, đi vào khoảng giữa của hàng dài bộ binh.
Ông lão đầu hói cưỡi ngựa, thân hình hơi mập mạp của ông ta khó khăn nhúc nhích trong bộ áo giáp sắt, mắng một người đi bên cạnh mình, “Luke, người không đi chung với ngài Adam, đi theo ta làm gì?”
Người bên cạnh cũng mặc giáp, cả hai người đều không đội lên mũ giáp, người này lộ ra một đầu tóc ngắn màu đen, nghe ông lão nói vậy không yếu thế chút nào, đáp lại: “Ai nói ta theo ngươi, ta cũng là chỉ huy của đoàn bộ binh này.”
“Không phải là ngươi sợ hãi sao, thằng nhóc?” Colin cười cười, nụ cười tràn ngập sự chế giễu.
“Lão già, có tin ta đánh ngươi hay không?” Luke tức giận nói.
Colin rướn cổ lên, “Nhóc con nhà Wellard, cha ngươi ở đây ta còn đánh hắn, ngươi dám đụng tới ta sao.”
Hai người ta một câu, ngươi một câu cãi nhau, đội cận vệ chung quanh không dám xen vào, chỉ có thể im lặng nghe, có người cười thầm nhìn nhau, ‘Hai ngươi các ngươi là đều sợ đi, lựa chọn công việc dễ dàng’ suy nghĩ toát ra trong đầu bọn họ.
Đám bộ binh đi ở cạnh bên cũng hiếu kỳ nghe ngóng trong khi đang hành quân, bọn họ cứ như vậy tiếp tục tiến lên phía trước, tiến về mục đích đã định sẵn.