Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 2: Ngựa và kiếm




Chương 2: Ngựa và kiếm

Cưỡi ngựa, cũng là một kỹ năng mà bất cứ hiệp sĩ nào cũng phải có, cho dù không trở thành một hiệp sĩ, biết cưỡi ngựa cũng có thể giúp ngươi có được tiền lương và đãi ngộ tốt hơn trong c·hiến t·ranh.

Nhưng thường thì một con ngựa không phải là tài sản mà một gia đình bình thường có thể có được, một người lính phải tích góp tiền lương của mình trong vài tháng mới có thể mua được một con ngựa, nhưng chỉ là một con ngựa bình thường, thường dùng để kéo xe chứ chưa nói đến một con ngựa tốt dùng để cưỡi trong một trận chiến.

Đây cũng là một trong những lý do, mà một số người hầu có thể trở thành một cận vệ nhưng mãi không bao giờ có thể trở thành hiệp sĩ.

Nhưng hiện tại đây chưa phải là vấn đề mà Oskar phải để tâm tới, hắn cùng Lance bò dậy rồi đi theo ngài Mario đến chuồng ngựa.

Chuồng ngựa xây dựng ở phải của ngôi nhà, nó cũng không lớn. Bên trong có hai con ngựa, đều là màu nâu.

Con khá lớn kia, tên là Sóc, là ngựa của ngài Mario. Còn con hơi nhỏ thì là ngựa của Lance, họ vẫn chưa đặt tên cho nó.

Ngài Mario dắt ra hai con ngựa, con lớn là dành cho Lance, còn con nhỏ dành cho Oskar.

“Đừng làm chúng b·ị t·hương, cũng đừng té c·hết.”

“Vâng.”

Oskar đáp lại, đem hai thanh kiếm đặt vào cạnh chuồng ngựa.

Còn Lance thì hí hửng không quan tâm lắm, bọn hắn đã quá quen thuộc với hai con ngựa này.

Oskar đến gần Sóc, con ngựa lớn, vuốt ve bờm của nó, giữ nó đứng yên một chỗ để Lance có thể leo lên.

Lance vừa muốn leo lên ngựa, bên tai nghe đến “hừ” một tiếng, chân dừng ở giữa không trung sau đó đặt lại xuống đất.

Hắn nhớ lại những gì đã được học, lại gần và kiểm tra yên ngựa, đảm bảo đã chắc chắn và sẽ không rơi xuống.

Hắn đứng phía bên trái con ngựa, tay trái giữ nhẹ lấy dây cương, chân trái đặt lên bàn đạp, dồn trọng lượng xuống chân trái và lấy đà bước lên, chân phải vòng qua mông ngựa và ngồi xuống, chân phải của hắn lúc này cũng đã đưa vào trong bàn đạp.



Lúc này, Oskar bỏ tay ra khỏi cổ ngựa, lui về sau và leo lên ngựa của mình.

“Mau đuổi theo ta, Oskar. Ai chậm hơn phải làm tất cả công việc bảo dưỡng tuần này.”

Lance nói xong cũng không chờ đợi, cưỡi ngựa phóng nhanh ra khỏi làng.

Oskar ngồi vững trên yên ngựa, làm tốt thăng bằng, hai tay giữ nhẹ dây cương, hai gót chân thúc vào bụng ngựa, để ngựa của mình vung ra vó, rượt đuổi theo Lance.

Mario vẫn luôn giữ nguyên nụ cười trên mặt, ngước nhìn hai ngươi cưỡi ngựa chạy đi, cúi người nhặt lên hai thanh kiếm, sau đó đi về phía sân sau.

Hai người ngươi truy ta đuổi, cưỡi ngựa phóng xa ra khỏi làng Orman, đầu tiên là đến bìa rừng khu rừng phía bắc, lại vòng đến phía nam, rồi lại là đồng cỏ phía tây, sau đó mới quay trở về nhà.

Suốt chặng đường, Oskar cố gắng truy đuổi, thúc giục lấy con ngựa của mình, nó dường như cũng hiểu rõ người cưỡi mình muốn gì, ra sức cất vó đuổi theo.

Nhưng cuối cùng, người chiến thắng vẫn là Lance, hắn dẫn đầu trên con ngựa của cha mình, tiếng reo hò vui vẻ dọc đường về khiến cho dân làng Orman ai nấy cũng phải quay lại nhìn một chút.

Khi quay trở về, Oskar trông thấy ngài Mario đang luyện tập một mình với thanh kiếm ở sân sau.

Hắn cùng Lance dắt ngựa trở về chuồng, lấy cỏ cho ngựa ăn, rồi chải lông cho chúng.

Sau đó, là người thua cuộc, Oskar dẫn đầu đi về phía ngôi nhà lớn. Lance đuổi theo, la to:

“Oskar, chờ ta một chút, hôm nay chúng ta làm cùng nhau.”

Oskar cũng không quay người lại, đưa tay vẫy vẫy ra hiệu Lance nhanh chân lên.

Bọn hắn đi vào nhà, bước lên những bậc cầu thang gỗ, đi đến trước căn phòng đầu tiên ở tầng trên.

Oskar mở cửa phòng bước vào trong, Lance cũng theo vào.

Căn phòng này không rộng rãi lắm, nhưng cũng không cảm thấy chật chội, vì bên trong cũng không đặt quá nhiều đồ đạc.



Vừa bước vào phòng là một cái kệ ở trước mặt, phía trên kệ gác lấy một thanh kiếm. Thanh kiếm này dài hơn hai thanh kiếm mà Lance và Oskar dùng để luyện tập một chút.

Nó gọi là ‘Người Cắt Cỏ’ tên gọi này là do ngài Mario đặt. Nó đã cùng Mario vượt qua trận c·hiến t·ranh ở phía nam mười năm trước.

Bên phải là cửa sổ, lúc này hai cánh cửa đều được mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu sáng khắp cả căn phòng.

Đối diện với cửa sổ là một bộ áo giáp, nó được treo trên một cái kệ bằng gỗ.

Cái kệ này gồm một cái bệ gỗ phía dưới, và khung gỗ gắn liền với bệ ở phía trên, khung gỗ được làm giống như một người đang đứng thẳng với hai chân, hai đoạn cong ra hai bên như hai cánh tay, cùng một đoạn ngắn nhô lên như cái đầu.

Áo giáp treo trên kệ giống như một người hiệp sĩ đang khoác áo giáp vào vậy. Phía trên nhất còn đặt một cái mũ giáp.

Bên trái kệ để áo giáp là một cái tủ gỗ nhỏ có nhiều ngăn. Còn bên trái sát bên tường dựng đó một cây thương, cây thương của các hiệp sĩ, nó có phần thân làm bằng gỗ và mũi thương bằng sắt, dài khoảng hai mét năm.

Oskar lúc này kéo một cái ghế đến trước kệ để kiếm, sau đó đi đến cái tủ nhỏ, lấy ra vài cái khăn vải cùng một cái bình gốm nhỏ.

Đây chính là công việc hàng tuần hai người bọn họ phải làm, một tuần một lần, bảo trì kiếm và áo giáp cho ngài Mario.

Công việc này là cần thiết, vì nếu không làm thường xuyên, thì những thứ đồ đắt tiền này sẽ giảm đi tuổi thọ vốn có.

Nếu bảo quản tốt, chúng có thể được truyền từ đời này q·ua đ·ời khác, trở thành vật gia truyền của gia tộc Dunn.

Lance lúc này cũng kéo ghế ngồi kế bên Oskar, miệng lảm nhảm về việc sau này trở thành hiệp sĩ.

Hắn hiện tại đã có ngựa, việc còn lại là mua sắm một thanh kiếm cùng một bộ áo giáp, chuyện cực kỳ khó khăn trong thời bình cho dù là đối với con trai của một hiệp sĩ.

Nhưng chờ ngài Mario già đi, hắn có thể tiếp nhận ‘Người Cắt Cỏ’ cùng áo giáp, hoàn thành ước mơ trở thành hiệp sĩ Lance Dunn, chiến binh vĩ đại, người thủ hộ của Đền Lửa.



Oskar lười nhác nghe Lance nói chuyện, cầm lên thanh kiếm, một tay đỡ nhẹ lưỡi kiếm, từ từ thưởng thức nhiệt độ lành lạnh của sắt thép.

Dưới tầng đặt kiếm là một tầng kệ khác, nơi đó để một cái vỏ kiếm làm bằng da, nhìn lướt qua liền có thể nhận ra nó thuộc về thanh kiếm kia.

Oskar nghe Lance lảm nhảm đau cả đầu, thế là quay người qua nói:

“Lance, ngài hiệp sĩ vĩ đại, ngươi còn nhớ tại sao không được đặt kiếm vào trong vỏ sao?”

Lance ngừng lại, hơi nhíu mày, sau đó đáp lại:

“Coi thường ai đây, Oskar, hôm nay cha không kiểm tra, ngươi thay mặt sao? Được rồi, dù sao ta cũng không quên, bỏ kiếm vào vỏ kiếm thì chúng không còn sắc bén nữa.”

“Vì sao?” Oskar giọng nghiền ngẫm.

“Ha ha ha, ai quan tâm. A, áo giáp hôm nay làm sao bẩn như vậy.”

Lance cười cười kéo chủ đề chạy đi hướng khác, vẻ mặt hơi nhăn nhó, hắn kéo ghế về phía bộ áo giáp, chăm chú nhìn ngắm nó, giống như bảy tuổi năm đó lần đầu tiên được ngài Mario cho chạm đến nó như vậy.

Không còn Lance ở bên cạnh làm phiền lỗ tai, Oskar lúc này cầm lên một cái khăn lau, một tay cầm chặt chuôi kiếm, tay kia lau lưỡi kiếm theo đường thẳng, từ chuôi kiếm đến lưỡi kiếm.

Đây cũng là một kỹ thuật mà ngài Mario đã dạy bọn họ, không được lau ngang lưỡi kiếm, lau theo những đường thẳng để giữ cho tay không bị tổn thương bởi lưỡi kiếm.

Ngoài ra, cũng không được lau kiếm từ phần mũi kiếm về chuôi kiếm.

Sau khi lau sạch vết dầu cũ và bụi bẩn, Oskar cầm lên bình gốm nhỏ kia, gỡ ra phía trên nút chặn.

Đây là một bình dầu lanh. Dầu lanh có mùi thơm, có độ bóng và lâu khô hơn các loại dầu khác nên được chọn dùng trong việc chăm sóc các loại trang bị.

Nó không được dùng để nấu ăn, nhưng Oskar còn nhớ, năm mười hai tuổi, hắn cùng Lance đã từng vụng trộm nếm thử, thứ này mùi vị giống như mùi thơm của nó vậy, không khó chịu mà có vị ngọt dễ chịu.

Đổ một ít dầu ra một cái khăn sạch khác, Oskar đem dầu bồi từ từ lên thanh kiếm đã được làm sạch, giống như lúc làm sạch nó, lúc bôi dầu cũng phải bôi theo đường thẳng.

Oskar cẩn thận và chậm rãi, để tránh khiến mình b·ị t·hương, dần dần, lớp dầu phủ kín bề mặt thanh kiếm.

Quan sát một hồi, thấy không để lọt mất bất kỳ vị trí nào, cũng không có chỗ nào quá nhiều dầu dư thừa, một người bôi dầu hợp cách sẽ không để những giọt dầu nhỏ giọt xuống từ thanh kiếm, Oskar đặt nó lên lại trên kệ.

Ngửa người ra sau một chút, hắn hài lòng với công việc hôm nay của mình, thanh kiếm ‘Người Cắt Cỏ’ hơi tỏa ra vẻ bóng loáng, phản xạ ra những tia nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cũng phản chiếu ra nụ cười của Oskar.