Chương 29: Đụng độ
Giữa trưa, Mario và đội của anh ấy đang cưỡi ngựa đi trên đồng cỏ, cặp mắt họ liên tục quét qua khu vực để tìm kiếm các mối đe dọa tiềm ẩn.
Mặt trời đã treo cao trên bầu trời, ánh nắng chiếu xuống lớp áo giáp da của họ, khiến họ ước ao có một làn gió mát thổi qua xua tan nóng bức.
Khi họ vượt ngang qua một ngọn đồi nhỏ, nhìn thấy một người cưỡi ngựa đang đứng đó chờ đợi đợi họ.
Người kia nhìn xem hiệp sĩ Mario và đội của anh ta, hắn ra hiệu cho họ leo lên đồi.
Mario và đội của anh ấy leo lên ngọn đồi, v·ũ k·hí của họ đã sẵn sàng.
Khi họ lên đến đỉnh, người kia chỉ về phía dưới, “Torsen.” Anh ta nhìn Mario nói.
Mario có thể nhìn thấy một thị trấn nhỏ ở phía xa xa, nó được bao quanh bởi bức tường gỗ.
Thị trấn nhỏ kia đang bị bao vây.
Anh ta quan sát, thấy được quân địch đang đóng trại bên ngoài các bức tường của thị trấn.
Lều và cờ hiệu nằm rải rác khắp nơi, Mario nhận ra lá cờ kia, và chiếc cánh chim đơn độc thêu trên lá cờ.
Những người lính qua lại quanh trại, Mario nhẩm tính số lượng lều trại, chợt, ‘vụt’ một tiếng, một người ở bên cạnh đột nhiên té khỏi yên ngựa, trên ngực anh ta ghim vào một mũi tên, đám lính đều tỏ ra hoảng hốt.
Tiếng vó ngựa từ đằng xa dội tới, một nhóm người cưỡi ngựa phóng ra từ bên cạnh, có chừng hơn mười người, một vài người trong họ mang theo cung tên, đang kéo cung cài tên, nhắm về phía bên này.
Mấy mũi tên khác bắn tới, nhưng không còn ai b·ị b·ắn trúng, Mario kéo cương phóng ngựa về hướng nam, những người khác đuổi theo sau anh ta.
Khi họ chạy tới chân đồi, đám kỵ binh phía sau cũng theo kịp, hai bên ăn ý rút ra kiếm và giáo, nhào về phía kẻ địch của mình.
Họ phân tán rời rạc trên cánh đồng, lẫn nhau chiến đấu, một kỵ binh đầu trọc cưỡi ngựa màu trắng chọn trúng đối thủ của mình, một người thiếu niên trẻ tuổi, hắn truy đuổi cậu ta không thả, họ chạy về phía bên trái.
Người thiếu niên kia giục ngựa phóng đi, sau đó dường như trong lòng có quyết định, quay lại đầu ngựa.
Thấy thiếu niên dừng ngựa quay đầu, tên đầu trọc cũng chậm lại tốc độ, dừng cách đó không xa, cười gằn, vung vung thanh kiếm trong tay.
Hai người lính, ngồi trên với hai con ngựa đều đang thở hồng hộc, họ thận trọng lượn vòng quanh nhau.
Không khí căng thẳng, họ đều nhận thức được rằng dù chỉ một bước đi sai lầm cũng có thể dẫn đến c·ái c·hết, “Aaa.” Họ hét lớn, hai con ngựa phóng về phía lẫn nhau.
Âm thanh của sắt thép v·a c·hạm vang lên khi hai con ngựa chạy giao nhau, tia lửa bay lên khi thanh kiếm của họ va vào nhau, và những con ngựa hí lên vì sợ hãi, cảm nhận được sự nguy hiểm.
Qua lại mấy vòng, tên đầu trọc chém ra một vết cắt sâu trên cánh tay của người thiếu niên, khiến cậu ta đau đớn lùi lại.
“Đừng chạy, thằng nhóc.” Tên đầu trọc cười dữ tợn.
Nhìn thấy cơ hội của mình, tên kia lao về phía trước, truy đuổi không bỏ.
Phía bên kia, Mario rút ra mũi giáo, đối thủ của anh ta ỉu xìu ngã khỏi ngựa, kiếm trong tay đã rơi trên mặt đất.
Anh ta nhìn quanh một vòng, phía bên mình chỉ còn bốn người, và kẻ địch còn bảy người.
Cậu thiếu niên b·ị t·hương chạy về phía đông, một người đã b·ị đ·ánh rơi khỏi ngựa, xung quanh anh ta có một đám người vờn quanh, một vài người trong bọn họ nhìn về phía Mario, phóng ngựa chạy về phía bên này.
Không có suy nghĩ quá lâu, Mario kéo cương, thúc giục Sóc đạp lên đường trở về, phía trước anh ta chỉ có hai người đang chiến đấu trên lưng ngựa, bọn họ đều nghe thấy tiếng vó ngựa ở sau lưng mình, nhưng đều đang lôi kéo lẫn nhau, không thể phân tâm chú ý tới quá nhiều.
Một mũi giáo đột nhiên bay tới từ phía sau, mang đi sinh mạng của một người, Mario phóng ngựa vượt qua, hét lớn với người còn lại, “Đi thôi, mau lên.”
Anh ta không dừng lại chút nào, phóng ngựa chạy như điên, người kia cũng vội vàng đuổi theo.
Phía sau có ba người vẫn đang theo đuổi.
Họ rượt đuổi một lát, nhưng cuối cùng dừng lại, lúc quay trở lại, họ chỉ còn hai người, một người khác đã bị Mario b·ắn c·hết, cũng là lý do để họ mất đi sự tự tin, khi số lượng là hai đấu với hai, và họ thấy được tên cường tráng cưỡi ngựa nâu kia có vẻ đánh nhau rất giỏi.
Ở phía nam, Mario chú ý sau lưng không còn kẻ theo đuôi, hơi giảm chậm lại tốc độ của ngựa, nhưng tới khi trở về doanh trại, người thiếu niên chạy sang trái cũng không thấy tăm hơi đâu, nói rõ kết cục của chàng trai xấu số.
Anh ta cùng với người lính sót lại kia cưỡi ngựa vào trong doanh trại, chạy qua các lều vải, nhanh chóng tiếp cận lều lớn.
…
Ngoài trấn Torsen, trong doanh trại, Harris nhìn về phía người đối diện, “Không bắt sống được ai sao?”
“Không, thưa ngài, có hai tên chạy thoát, những kẻ khác đều c·hết trong lúc chiến đấu.”
Tên đầu trọc vạm vỡ nói, mồ hồi chảy dài trên trán.
Harris vuốt vuốt râu, hơi thất vọng, quay đầu nhìn về phía sau lưng, lại nhìn một chút trấn Torsen, những bức tường gỗ vẫn sừng sừng nơi đó.
“Gửi thêm lính tuần tra, tăng cường số lượng lính trực đêm.” Hắn ta ra lệnh, trong lòng không muốn từ bỏ trấn Torsen.
“Vâng thưa ngài.” Một người đứng bên nói.
“Ngươi, dẫn thêm vài người, cùng ta đi doanh trại phía bắc.” Hắn lại nói với tên đầu trọc.
…
Doanh trại q·uân đ·ội Weskast, trong lều, vừa để Mario rời đi, Adam ngồi trước bàn, im lặng suy tư điều gì.
Anh ta nhìn về bản đồ trên bàn, theo ánh mắt của vị Tử tước, có thể thấy được một địa điểm được đánh dấu trên bản đồ, Tithega, gia tộc Timber lãnh địa.
Miriam đi vào trong lều, ngồi bên cạnh Adam, “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”
“Một chút chiến thuật, nếu bọn hắn còn tiếp tục bao vây Torsen, chúng ta có thể cho chúng một chút bất ngờ.” Adam cười đáp, “Có chuyện gì sao?”
“Tin tức đến từ Vương Đô.” Miriam nói chuyện, ánh mắt cô lướt qua trước mắt bản đồ toàn cảnh.
“Làm sao rồi?” Adam hỏi.
“Bọn họ tạm thời để chúng ta tự mình giải quyết chuyện này, gia tộc Valenthall sẽ không nhúng tay.” Miriam nói, cô hơi yên tâm khi nhận được quyết định từ Ngai Vàng.
“Vậy thì tốt, nếu Josiah không có trợ giúp từ bên ngoài, hắn sẽ không có đủ lực lượng cho thứ sắp xảy đến.” Adam nhìn em gái mình, khẳng định nói.
“Mong là vậy, một số làng trấn ở phía nam Venset có lẽ sẽ thay đổi ý định khi thấy q·uân đ·ội của chúng ta đạp vào cửa nhà bọn hắn.” Miriam giọng nói mang theo tức giận, hiển nhiên việc chỉ có số ít lãnh chúa đáp lại khiến cô không vui lòng.
“Bertram đâu rồi?” Cô hỏi tiếp.
“Hắn ta ở ngoài trại, bọn họ đang để bộ binh tập luyện trận hình giao chiến, khi đám binh lính quen thuộc với nhịp điệu, chúng ta sẽ bắt đầu trận chiến này.” Adam nói, anh ta quay đầu đi ra ngoài lều, “Người đâu?”
Một người cận vệ ở lối vào kéo ra màn, Adam nói với người kia, “Gọi các Nam tước tới đây, cả Tử tước Bertram nữa.”
“Vâng, thưa ngài.” Người kia vội vàng rời đi.
Phía ngoài doanh trại, đám bộ binh đang đứng trên đất trống, không xếp hàng như mọi khi mà chia thành hai bên, tập luyện đội hình giao chiến.
Khi tiếng trống đều đều vang lên, bọn họ theo thứ tự và hàng lối, tiến về phía trước, cố gắng giữ vững đội hình của mình, đi về phía đối diện, bắt đầu tập luyện giao tranh giả.
Tiếng ồn ào náo động vang lên, đội trưởng hét lớn bảo họ phải giữ vững đội hình, để họ quen thuộc với áp lực, và cả sự ồn ào náo động.
Xa xa là những đội cung thủ đang tập luyện bắn cung, họ bắn vào những bia đặt ở xa xa, tùy theo từng người mà khoảng cách lại khác nhau.
Có những hiệp sĩ đang luyện kiếm cùng cận vệ của mình, uốn nắn sai lầm cho họ, một số cận vệ đang cẩn thận tỉ mỉ bảo dưỡng v·ũ k·hí và áo giáp, phơi áo vải đệm vừa giặt sạch ngoài ánh nắng.
Bertram cưỡi ngựa ngồi quan sát tất cả, con ngựa dạo bước từ từ đi, đi bên trái anh ta là Amos, mang theo khuôn mặt căng thẳng, nghiêm túc không chút biến hóa.
Một người lính chạy về phía họ, “Thưa ngài, Tử tước Argall triệu tập các vị, ngài ấy có chuyện muốn bàn bạc.”
“Được rồi, ta bây giờ liền trở lại.” Bertram đáp lời, cùng Amos quay trở về doanh trại.
Phía sau họ, đám binh lính vẫn miệt mài luyện tập, Oskar cầm trong tay giáo và khiên, khi thì tiến lên, khi thì lui lại, lặp đi lặp lại tuân theo hiệu lệnh của tiếng trống.