Chương 30: Ra trận
Khi màn đêm buông xuống trên doanh trại, không khí trở nên mát mẻ hơn.
Phía ngoài doanh trại, ánh lửa trại bập bùng tạo ra ánh sáng kỳ lạ trên khuôn mặt của những người lính.
Bầu trời đêm đầy sao và mặt trăng chiếu sáng trại trong ánh sáng dịu nhẹ.
“Phiên trực của chúng ta kéo dài bao lâu?” Jasper đứng dựa vào hàng rào, ngán ngẩm nói.
“Đến nửa đêm, rồi một nhóm khác sẽ thay phiên chúng ta.” Urry nói.
Maxwell đứng bên cạnh họ, anh mắt chăm chú về phía bóng đêm, thỉnh thoảng vang lên tiếng lá xào xạc hay tiếng gió yếu ớt cũng để anh ta giật mình.
Đêm dần khuya, binh lính đã chìm vào giấc ngủ trong khi những người khác canh chừng quanh doanh trại, đảm bảo không có kẻ thù nào lẻn vào.
Đêm tối tăm và lạnh lẽo, doanh trại vắng tanh ngoại trừ một vài người lính đang tuần tra ở xung quanh.
“Sợ sao?” Oskar cúi người, thêm chút cành cây khô vào đống lửa.
“Bóng tối để người hãi hùng kh·iếp vía, nhất là trong hoàn cảnh này.” Maxwell cười khổ đáp lại.
“Các ngươi có nghe gì về trận chiến sắp tới không?” Urry hỏi những người đồng đội của mình.
Họ đang ngồi quanh đống lửa trại.
“Không nhiều,” Maxwell nói, mắt anh tập trung vào bóng tối phía trước.
“Chúng ta biết kẻ thù đã ở gần, nhưng không ai biết chính xác khi nào sẽ đụng độ với chúng.”
“Gia tộc Murden t·ranh c·hấp quyền thừa kế, kéo theo hai vùng đất chìm vào c·hiến t·ranh.” Jasper nói, dùng que củi gạt gạt than củi.
“Phải nói là Alklen cùng hai nhà Houghton và Argall mới đúng.” Urry sửa lại lời Jasper, ai cũng hiểu rõ, nếu cả xứ Weskast tập trung lực lượng t·ấn c·ông, Alklen sẽ không có bất kỳ cơ hội nào, nó là xứ nhỏ nhất của vương quốc Aswia.
“Mọi người có nghĩ rằng chúng ta đã sẵn sàng?” Oskar nói tới chuyện khác.
“Ta hy vọng như vậy,” Urry thở dài.
“Nhưng c·hiến t·ranh là không thể đoán trước. Chúng ta có thể là đội quân được chuẩn bị tốt nhất nhưng vẫn thua.” Người trung niên nói tiếp.
Oskar gật đầu, hiểu được rủi ro mà họ sẽ phải đối mặt.
Sự im lặng bao trùm giữa họ, bọn họ đều đắm chìm trong suy nghĩ, nghĩ về những thứ họ phải đối mặt trong tương lai.
Bọn họ đều là những người lính thiếu kinh nghiệm chiến đấu.
Jasper đánh vỡ sự im lặng, “Chúng ta sẽ chiến đấu, và sẽ chiến thắng.”
Trái tim của người lính trẻ đang đập nhanh với sự háo hức chiến đấu, và anh ta nắm chặt ngọn giáo trong tay mình.
“Chúng ta sẽ hạ gục tất cả kẻ địch!” Anh ta tuyên bố, giọng đầy sự quyết tâm.
Sự phấn khích trong giọng nói của anh ta thể hiện rõ ràng, anh ta đang mong chờ trận chiến hơn là sợ hãi nó.
Khi màn đêm dần sâu hơn, bọn họ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ.
Jasper dụi dụi mắt, cố gắng rũ bỏ cơn buồn ngủ ra khỏi đầu mình, trong khi Urry ngáp dài, duỗi thẳng chân tay.
Chuyển động của họ chậm chạp dần, nhưng họ vẫn ở yên trên vị trí của mình, Oskar đứng dựa vào hàng rào, mí mắt của hắn ta nặng trĩu, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ.
Đầu Jasper rũ xuống, và hơi thở của anh ta trở nên chậm rãi và đều đặn, v·ũ k·hí của người lính trẻ nằm trên đùi anh ta, và tay anh ta vẫn đặt trên nó, nhưng tay cầm của anh ta lỏng lẻo.
Đôi mắt của người lính lớn tuổi khép hờ, đầu chúi về phía trước.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Hơn hai giờ sau, Oskar vỗ vỗ vai Urry, “Dậy thôi, nửa đêm rồi, chúng ta có thể trở về.”
Jasper và Maxwell cũng được họ đánh thức.
Xa xa, một nhóm bốn người khác vừa ngáp dài vừa đi chậm về phía bên này, chuẩn bị thay thế họ đứng canh gác doanh trại.
…
Đêm đã khuya, không gian trong lều vải vẫn được chiếu sáng bởi ánh đuốc lập lòe, tạo nên những cái bóng kỳ lạ trên khuôn mặt của các lãnh chúa tụ tập cho hội nghị ban đêm.
Bầu không khí nghiêm túc, và các cuộc thảo luận đang được tiến hành để lập chiến lược cho trận chiến sắp xảy ra.
Khi các lãnh chúa ngồi quanh chiếc bàn dài, nhìn chăm chú vào tấm bản đồ trên bàn, họ thảo luận với nhau, những chiếc ghế gỗ thỉnh thoảng rên rỉ dưới sức nặng của họ.
Adam hắng giọng và bắt đầu trình bày chi tiết về các hành động và kế hoạch kế tiếp.
Các lãnh chúa im lặng lắng nghe, đáp lại với đôi lông mày nhíu lại hoặc những cái gật đầu tán thành.
Bertram ngồi một bên, lau chùi thanh kiếm của mình, anh ta mang theo vẻ mặt bình tĩnh, lắng nghe lời của Adam, tự tin với kế hoạch mà Adam vạch ra.
Lão già hói Colin khoanh tay trước ngực, trong khi Simon gõ nhịp ngón tay trên mặt bàn một cách lo lắng, bầu không khí trong phòng khá căng thẳng.
Bertram lúc này lên tiếng, “Kế hoạch rất tuyệt vời, ngài Adam, lão Leopold hẳn sẽ không vui đâu.” Hắn ta cười nhẹ nhàng.
“Chúng ta hẳn nên tiêu diệt toàn bộ lực lượng của bọn hắn ở ngoài trấn Torsen.” Amos nghe Bertram nói vậy, nhỏ giọng muốn nhắc nhở lãnh chúa của mình.
Adam đưa mắt nhìn anh ta, “Hẳn là bọn hắn sẽ dàn quân chờ đợi chúng ta?”
Amos im lặng không nói nữa.
“Bọn hắn sẽ lựa chọn rút lui.” Bertram cười nói, vỗ vai Amos.
“Đương nhiên, khi bọn hắn b·ị đ·ánh tan tác.” Luke cười nói, không quá lo lắng về trận chiến.
“Nghỉ ngơi đi, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mai.” Adam dẫn đầu đứng dậy.
…
Sáng tinh mơ, cả doanh trại ồn ào lên, khi mà trên bầu trời còn chưa có dấu hiệu gì của mặt trời.
Mario đứng trước bộ áo giáp của mình, nó đã được Lance đánh bóng sáng loáng.
Mario hít sâu một hơi, đi lại trước đống lửa chưa tàn hẳn, cúi đầu cầu nguyện.
Sau đó, anh ấy bắt đầu mặc vào bộ giáp, “Con trai, giúp ta.” Anh nói.
“Vâng thưa cha.” Đang chờ đợi ở một bên Lance đi lại, giúp cha mình một tay, mặc vào bộ áo giáp.
Đầu tiên là lớp áo đệm, nó là một áo vải dày và dài ngang đầu gối, hai ống tay áo dài, may thành từ nhiều lớp vải, buộc lại bằng các dây đai bằng da ở giữa, từ trên xuống tới thắt lưng.
Lance và Mario kéo chặt từng nút thắt, kiểm tra kỹ bảo đảm nó sẽ không bung ra.
Tiếp theo, người thiếu niên lấy ra một cái áo giáp xích, giúp cha mình tròng vào người, sau đó là những tấm giáp tay và chân, bắp chân, bàn chân và đầu gối, những tấm giáp được cố định lại bằng dây đai.
Lance cầm lên tấm che ngực và lưng, hai phần quan trọng nhất, bảo vệ những cơ quan quan trọng và cột sống của hiệp sĩ, Lance buộc các dây đai qua vai và hông, “Nới lỏng một chút.” Mario cảm nhận được sự chặt cứng, mở miệng nói.
“Vâng.”
Lance gật gật đầu, hơi lỏng ra dây đai, bảo đảm vừa khít và thoải mái, nhưng không quá chặt cứng.
“Được rồi.” Mario nói, hơi chuyển động cơ thể, lúc này anh ta có thể hít thở và di chuyển một cách thoải mái.
Mario ra khỏi lều vải, Lance cầm theo mũ giáp đi theo sau.
Ngoài lều, những người khác cũng đang điều chỉnh áo giáp, hoặc là đã ngồi lên ngựa.
Lance giúp cha mình đội vào mũ giáp, cài nó dưới cằm, đảm bảo nó vừa khít không quá chật, và che lại toàn bộ phần đầu và mặt.
Cuối cùng, Mario mang vào găng tay sắt, rồi đi lại làm quen với trọng lượng của nó, Lance thì chú ý điều chỉnh và kiểm tra lại một lượt cuối cùng.
Lance dắt Sóc đi đến, yên ngựa đã được buộc chặt, trên thân nó trùm một lớp vải che dày, màu trắng có thêu ba ngôi sao đỏ.
Lance buộc thanh kiếm vào bên hông cha mình.
“Cảm ơn con.” Mario nói, anh ta leo lên Sóc, tiếng kêu của mấy tấm giáp v·a c·hạm leng keng, con ngựa màu nâu hí dài một tiếng, hơi xao động lên, vó chà đạp mặt đất.
Lance đưa cây thương cho cha mình, Mario giương cao nó lên, để ba ngôi sao đỏ cũng bay phấp phới trên đầu mũi thương.
Thứ cuối cùng là một tấm khiên, Mario giữ lấy nó bằng tay còn lại, vị hiệp sĩ đã sẵn sàng ra trận.
“Ta đi đây.” Mario nói, rồi cưỡi ngựa ra khỏi doanh trại.
Các hiệp sĩ đang tụ tập ở phía ngoài doanh trại, chờ đợi mệnh lệnh.
…
Phía bên kia, đám bộ binh cũng đã được tập hợp, họ thu dọn hành lý, lều vải, nhưng chỉ mang theo khiên và v·ũ k·hí, xếp thành đội ngũ, những người đứng hàng đầu đã bước đều tiến lên theo cờ hiệu và mệnh lệnh.
Oskar đứng trong hàng ngũ, gặm một miếng bánh mì, dao găm và kiếm ở bên hông, tiến nhanh bước về phía trước.
Lần này, họ không bước đi từ từ như mọi khi, mà vội vã tăng nhanh bước chân theo tiếng trống dồn dập.
Mỗi người đều ý thức tới chuyện sắp sửa xảy ra, trên khuôn mặt của họ, vẻ lo lắng cùng nóng lòng đều không che giấu được.
“Cẩn thận.” Miriam nói với anh trai mình.
“Ừm. Đừng lo lắng.” Giọng nói của Adam truyền qua lớp sắt của mũ giáp, vị Tử tước lúc này trên thân mặc một bộ giáp sáng bóng, phía ngoài trùm một lớp vải mang theo huy hiệu của Argall.
Đoàn kỵ binh lúc này cũng đã bắt đầu lên đường, cờ hiệu bay đầy trên đỉnh đầu của bọn họ.