Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 28: Biệt hiệu




Chương 28: Biệt hiệu

Mặt trăng đang treo trên bầu trời đêm, một nhóm binh lính ngồi quanh đống lửa nhỏ, trò chuyện và cười đùa.

Oskar và nhóm của cậu ta cũng có mặt bên trong đám người, xung quanh đều là những người thuộc đội của Gilbert.

Khi họ chuyền tay nhau một ly rượu nho, cuộc trò chuyện chuyển sang các biệt hiệu.

Một người lính trẻ tuổi đột nhiên lên tiếng.

“Các anh có nghĩ rằng chúng ta nên có biệt hiệu?” Anh ấy hỏi.

“Ý người là gì?” Một người khác nói.

“Nghe nói Owen còn được gọi là Cung Sắt, nghe thật ngầu, tôi cũng muốn một biệt danh cho bản thân mình.”

Oskar gật đầu, cậu ta cũng đã nghe tới cái tên này, Owen Cung Sắt, người cung thủ từng tham gia trận chiến mười năm trước, một số người cùng làng gọi anh ta như vậy.

“Nếu cậu tự đặt một biệt hiệu cho mình rồi đem ra khoe khoang, vậy thì thật buồn cười.” Đội trưởng Gilbert lên tiếng nói.

Người trẻ tuổi kia nhìn về phía đội trưởng của mình, không quá hài lòng với câu nói kia.

“Biệt hiệu thường không được tự đặt bởi bản thân người mang nó, mà được gọi lên bởi những người khác, điều đó mới có ý nghĩa.” Gilbert nói tiếp.

“Có lẽ sau trận chiến lần này, cậu thể hiện được bản thân mình trên chiến trường và cậu sẽ được mọi người gọi là Levi Dũng Cảm, hay Levi Kẻ Không Sợ Hãi, hiện tại cậu chỉ là Levi Lính Mới, thật không có ý nghĩa.”

“Ta nghĩ hắn ta nên được gọi là Levi Ngáy To, hắn làm ồn mỗi buổi tối, khiến chúng tôi thật khó chìm vào giấc ngủ.” Trên thân mặc giáp da Don cười nói, những người khác cũng phụ họa cười ầm lên.

Đám người rất nhanh chuyển sang chuyện khác, không còn nhắc tới các biệt hiệu, mỗi người đều mang trong lòng suy nghĩ của riêng mình.

Theo những lời trò chuyện, đêm dần sâu, mấy ly rượu nho đã hết sạch, những câu chuyện cũng đến hồi dừng lại, đám người cũng trở nên buồn ngủ, quay trở về lều của mình mà nghỉ ngơi.



Phía bắc rừng Yorga, ban đêm khu rừng vang lên những tiếng côn trùng kêu, tiếng dã thú gầm gừ hú vang, khiến cho những kẻ lạc đàn phải run sợ hãi hùng, có lẽ chỉ có những người dũng cảm nhất mới có thể đơn độc vượt qua một đêm ở đây.



Ánh trăng chiếu qua kẽ hở giữa những cái cây cao lớn, phía trên mặt đất, một thanh niên đang khom người xuống.

Thanh niên này khoảng chừng hai mươi tuổi, có một gương mặt cương nghị và mái tóc nâu hơi dài, thân trên để trần, lộ ra một thân thể có cơ bắp săn chắc và cân đối, thân thể mang theo một vài vết sẹo, nửa người dưới thì mặc quần len màu đen và chân mang ủng da.

Hắn tay phải cầm một thanh dao găm, tay trái giơ lên trước người, hai mắt tràn đầy tơ máu, chăm chú không để lọt bất cứ một cử động nhỏ nào của vật ở trước mắt.

Kia là một con sói, sói xám rừng Yorga, nó đang nhe răng trợn mắt, miệng phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo kẻ trước mắt, cho thấy nó sẽ không nhân nhượng và đã sẵn sàng cho một trận đấu sống còn.

Chờ đợi một hồi lâu sau, người thanh niên thử thăm dò bước chân trái về phía trước một bước nhỏ.

Con sói không lui lại, mà mở to miệng rộng, để lộ ra hàm răng tràn đầy răng sắt nhọn, phóng lên nhào về phía kẻ địch.

Thanh niên thấy vậy, phản ứng lại, trong chớp mắt cúi người xuống.

Con sói phóng qua phía trên người thanh niên, sau khi vồ hụt kẻ địch một lần, nó cũng không dừng lại mà tiếp tục phóng lại.

Người thanh niên lăn lộn trên mặt đất, tránh thoát đòn t·ấn c·ông đồng thời vung ra tay phải, dao găm cắt vào xác thịt của con sói, làm nó rên rỉ đau đớn lùi lại.

Hai bên lần nữa dừng lại một nhịp, sau đó lại tiếp tục quần nhau.

Người thanh niên trên thân thể cũng bị vuốt sói cào trúng vài lần, chỗ v·ết t·hương nặng nhất máu chảy đầm đìa, thịt hơi lật ra ngoài, cơn đau để hắn cắn chặt hàm răng.

Nhưng so với những v·ết t·hương kia, tình trạng của con sói càng thêm thảm thiết, bộ lông màu xám của nó đã bị thấm ướt bởi máu của bản thân.

Nó càng ngày càng chậm lại, không còn hung dữ như lúc ban đầu, và đã bắt đầu sinh ra ý nghĩ phải chạy trốn, nếu như không chạy có lẽ nó phải c·hết ở đây.

Đối diện người thanh niên kia dường như nhận ra điều gì qua ánh mắt con sói, khóe miệng cong lên, trong tay dao găm lại nắm càng chặt hơn, bước tới nhào lên.

Sáng sớm, bìa rừng phía bắc, lúc này mặt trời vẫn chưa mọc, sương sớm đang tràn ngập trên đồng cỏ.

Trên bãi cỏ không xa khu rừng có cắm vài túp lều vải màu xám, chính giữa mấy túp lều là một đống than củi, than vẫn còn ửng đỏ và tỏa ra hơi nóng cho thấy nó dập tắt chưa lâu.

Giữa mấy cái lều vải cắm một lá cờ hiệu mà vàng, phía trên thêu lên mọt vàng mặt trời màu xanh lá.

Trong mấy túp lều lần lượt có người kéo vải che đi ra ngoài, tổng cộng có mười người.



Bọn họ trên người mặc áo giáp da, chân mang giày da, bên hông buộc lấy kiếm hoặc rìu.

Một người trung niên bên trong họ nổi bật hơn cả, ông ta mang giáp da bao tay da và giày da đều là màu đen, còn choàng trên người một tấm áo choàng lông sói.

Người đàn ông ngước nhìn sắc trời, sau đó lại nhìn hướng phía rừng rậm, lên tiếng nói:

“Đi thôi.”

Người đàn ông dẫn đầu tiến lên, tay trái đặt ở trên chuôi kiếm.

“Vâng.”

Những người khác ngay lập tức lên tiếng đáp lại, đều đi theo phía sau người đàn ông kia, dần dần tiếp cận khu rừng.

Họ đã đến đây ba ngày, công việc duy nhất chính là chờ đợi.

Nếu hôm nay vẫn không chờ được người đi ra, họ sẽ tiến vào khu rừng và tìm kiếm.

Khi đến cách rừng cây khoảng mười mét, người đàn ông trung niên dừng bước, tay trái vẫn đỡ lấy chuôi kiếm, híp mắt trầm mặc không nói gì.

Những người khác cũng hiểu chuyện, không lên tiếng, đứng tại phía sau ông ta, đồng thời cũng nhìn về phía khu rừng.

Bên ngoài đã có chút sáng lên, nhưng phía khu rừng vẫn là khó có thể thấy được rõ ràng, một phần do cây cối rậm rạp, một phần là do sương vẫn chưa tan hết.

Bỗng nhiên âm thanh “rắc rắc” vang lên, mọi người đổ dồn hết sự chú ý về phía nguồn âm thanh kia.

Chỉ sau chốc lát, một bóng người cao lớn bước chậm chậm đi ra, hắn dáng người không thẳng tắp mà hơi cong, nhưng trên lưng con vật đã chứng minh kết quả của cuộc chiến sống còn, và chỉ người chiến thắng mới có thể tận hưởng bình minh của ngày hôm sau.

Người đàn ông trung niên lúc này tay trái hơi thả lỏng, trên mặt không có biến hóa quá lớn, nhưng tỉ mỉ quan sát có thể nhận ra chút ý vui mừng.

Ông ta đứng tại chỗ chờ đợi, người thanh niên bước từng bước một, cuối cùng cũng đến trước mặt đoàn người.



Lúc này có thể nhận ra trên lưng anh ta chính là con sói đêm qua, người thanh niên dùng sức vung, quăng con sói xuống đất.

“Bịch.” Cái xác lạnh lẽo cùng mặt đất v·a c·hạm, đè ép những ngọn cỏ bên dưới.

Sau đó người thanh niên mới đứng thẳng được người lên, thở hổn hển.

Hiện tại, hình tượng của hắn ta so với đêm qua còn tồi tệ hơn, cả người cực kỳ dơ bẩn, tóc thì dính đầy bụi đất, bết lại với nhau do dính máu.

Trên cơ thể nhiều thêm vài v·ết t·hương, nhưng máu đều đã ngừng chảy, kết thành từng mảng màu đỏ đen.

Trong đó kinh khủng nhất là v·ết t·hương ở ngực phải, ba dấu vuốt vạch rách từ vai đến ngực, có lẽ là kết quả của giây phút phản kháng cuối cùng của con sói kia.

Người trung niên lúc này đang ngồi xổm nhìn xem chiến lợi phẩm của con trai mình, đưa tay mò mẫm bộ lông đã không còn chút tươi sáng nào.

Hắn mở miệng mắng đùa:

“Quá nhiều vết cắt, bộ lông này hỏng mất rồi.”

“Không có cách nào khác a, nó cũng không chịu đứng im.” Thanh niên cười ha ha đáp lại.

Người trung niên vạch ra miệng sói, ồ lên:

“Làm sao thiếu mất một cái răng?”

“Ở đây.”

Thiếu niên giơ lên cánh tay phải, ở nơi đó, một sợi vải buộc lại răng sói vòng quanh qua cổ tay.

“Con sẽ giữ nó lại làm kỷ niệm.”

Mấy người khác từ đầu đến cuối trên mặt đều là vẻ khâm phục và ngưỡng mộ. Đây là một chiến lợi phẩm mà bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn có được, không chỉ con sói mà còn là cả một quá trình thể hiện sức mạnh và lòng dũng cảm.

Nhưng không phải ai cũng có can đảm đơn độc đấu tay đôi với một con sói xám rừng Yorga.

Không biết ai là người bắt đầu, nhưng chung quanh dần vang lên tiếng hô hào.

“Wilfred Răng Sói.”

“Wilfred Răng Sói.”

“Răng Sói, Răng Sói...”