Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 26: Tổn thương




Chương 26: Tổn thương

Pháo đài Haarton, nó hiện tại lại bị t·ấn c·ông, làn khói cuồn cuộn đang bốc lên từ các bức tường thành.

Tiếng kiếm chạm nhau vang vọng trên tường pháo đài Haarton trong khi Roderick và một hiệp sĩ đến từ thành Rachdale giao chiến.

Người kia không mang huy hiệu của riêng mình, mà khoác lên áo ngoài có thêu hai con quạ, thể hiện sự trung thành của mình với vị Bá tước mới.

Bộ áo giáp của Roderick đã sờn đi trong trận chiến của các hiệp sĩ, với những vết lõm và vết xước, cũng như những v·ết m·áu dính ở phía trên, không biết rõ của ông ta hay đối thủ, nó cho thấy độ khốc liệt của cuộc chiến đang diễn ra.

Thông qua khe hở nhỏ trên cái mũ giáp kín kẽ, có thể thấy được đôi mắt của Roderick tiều tụy và mệt mỏi, nhưng vẫn ánh lên sự quyết tâm không khuất phục.

Ông ta nắm chặt thanh kiếm của mình, mặc dù tay cầm của ông ta đã yếu đi do một vài v·ết t·hương.

Roderick có thể cảm nhận được sức nặng của thanh kiếm của người hiệp sĩ kia khi lưỡi kiếm của họ chạm nhau.

Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt của Roderick khi ông ta chặn những đòn t·ấn c·ông dữ dội của kẻ thù bằng khiên của mình.

“Mày sẽ không sống sót qua trận này đâu!” Người kia gầm gừ đầy dữ tợn.

“Chúng ta sẽ xem xét về điều đó.” Roderick trả lời, nghiến răng.

Hai chiến binh tiếp tục vũ điệu c·hết chóc, mỗi người đều đang tìm kiếm sơ hở trong sự phòng thủ của người kia.

Roderick có thể cảm thấy cơ bắp của mình đang căng ra khi đỡ đòn hiểm của đối thủ.

Ông biết rằng mình sẽ không thể cầm cự được bao lâu nữa.

Cuối cùng, khi Roderick mệt mỏi và để lộ sơ hở, người đối diện chớp lấy thời cơ vung thanh kiếm bằng tất cả sức mạnh của mình, nhắm vào phần sơ hở lộ ra của Roderick.

Roderick đã sức cùng lực kiệt, nghiến răng đề phòng, tâm lý đã sẵn sàng chịu đòn đánh tới, nhưng sau đó đột nhiên có chuyện xảy ra.



Một mũi giáo đâm trúng hiệp sĩ thành Rachdale từ phía sau, khi vị hiệp sĩ ngã quỵ xuống, để lộ ra phía sau lưng anh ta là Peter.

Trong một khoảnh khắc, Roderick và người kia đã nhìn chằm chằm vào nhau.

Roderick có thể nhìn thấy sự giận dữ và thất vọng trong ánh mắt của người đàn ông kia.

Nhưng cùng lúc đó, một cơn đau nhói ập đến khi kiếm của kẻ thù cũng tìm thấy mục tiêu của nó.

Roderick ngã về phía sau, ôm lấy bên sườn b·ị t·hương của mình, mũi kiếm đâm xuyên qua lớp giáp sắt, máu tươi của vị hiệp sĩ già chảy ra, thấm ướt nền đá.

“Ta có thể không thắng trận này,” Vị hiệp sĩ kia cười gằn, “Nhưng ngươi sẽ không ở đây để chứng kiến đâu!”

Roderick ngã gục xuống đất, âm thanh của trận chiến biến mất khi bóng tối bao trùm lấy ông.

Vị hiệp sĩ già nằm sóng soài trên mặt đất, bộ áo giáp sáng bóng một thời của ông bị đập móp và đâm thủng.

Máu đang rỉ ra từ vết đâm sâu, những v·ết t·hương bao phủ cơ thể ông ta, bằng chứng của trận chiến khốc liệt đã diễn ra với ông ta.

Chiếc khiên bị móp méo ông ấy bị vứt bỏ bên cạnh, trong khi thanh kiếm vẫn nắm chặt trong bàn tay yếu ớt.

Xung quanh ông ta, tiếng vang của cuộc xung đột khốc liệt vẫn có thể cảm nhận được.

Không khí nhuốm mùi khói khét lẹt, và âm thanh ám ảnh của những tiếng khóc và tiếng v·a c·hạm xa xôi kéo dài trong không gian yên tĩnh sau đó.

Điều cuối cùng ông nhớ là cảm giác máu của chính mình thấm qua quần áo, và mối lo âu pháo đài của ông sẽ mất đi nếu ông không chiến đấu để bảo vệ nó.



Không khí phía trong tòa pháo đài cũng trở nên căng thẳng khi âm thanh không ngừng của trận công thành bao trùm xung quanh.



Những tiếng la hét đau đớn bị bóp nghẹt bởi thanh âm kiếm giáo v·a c·hạm, từ xa vang vọng vào tận sâu bên trong căn phòng nhỏ, dội vào đôi tai bé nhỏ của Elena.

Những người hầu qua lại trên hành lang, tiếng bước chân dường như làm rung chuyển mặt đất, như thể chính tòa pháo đài cũng đang run lên vì sợ hãi.

Nỗi sợ hãi bám lấy cô bé như một cái bóng, càng tăng lên bởi sự hỗn loạn diễn ra xung quanh cô.

Sự tuyệt vọng khắc sâu những đường nét lo lắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của cô.

Trái tim cô nặng trĩu đau buồn, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên đôi gò má của cô.

Cô vừa mất đi cha của mình, Myers, ông ấy là nguồn sức mạnh và niềm an ủi, nhưng hiện tại lại không có mặt khi cô bị vây vào giữa sự hỗn loạn dữ dội.

Cảm giác như thể một phần của cô ấy đã bị xé toạc, khiến cô ấy dễ bị tổn thương và sợ hãi.

Mẹ cô, Miriam, người luôn yêu thương và sự bảo vệ của cô, đã ở rất xa, dường như cũng bị cuốn vào trận chiến này.

Khoảng cách giữa họ giống như một vực thẳm không thể vượt qua, chứa đầy sự không chắc chắn và ảm đạm.

Cô khao khát vòng tay ấm áp của mẹ, giọng nói êm dịu của mẹ để xua đi những cơn ác mộng.

Nhưng ở đây, giữa âm thanh chói tai của c·hiến t·ranh, cô cảm thấy cô đơn.

Nó thể hiện trong tiếng khóc kinh hoàng của những người chạy trốn, tìm kiếm nơi ẩn náu một cách tuyệt vọng.

Nó đọng lại trong những lời thì thầm điên cuồng của những người đã mất tất cả, giọng họ run lên vì bất an.

Nó tràn đầy trong tiếng kêu khóc của người lính trẻ mất đi cánh tay của mình, đang la hét chửi rủa người băng bó cho anh ta.

Âm thanh chói tai của chiêng báo vang lên trong không khí khi nỗi sợ hãi bao trùm cả tòa pháo đài, thấm vào tâm hồn của những người ở bên trong.



Mỗi tiếng rên rỉ chói tai là một lời nhắc nhở ớn lạnh rằng nguy hiểm đang rình rập bên ngoài, đe dọa sự tồn tại mong manh của họ.

Nhưng giữa sự hỗn loạn và sợ hãi, cũng có sự kiên cường.

Elena ngồi trên giường, ôm lấy gối bông, như bám lấy tia hy vọng nhỏ nhoi nhất.

Cô phải dũng cảm lên, vượt qua tất cả những điều này và chờ đợi mẹ mình, cô tin rằng bà ấy sẽ mau chóng tới đây thôi.

Căn phòng chỉ đốt lên vài ngọn nến nhỏ, đôi mắt mở to của Elena đảo quanh, giống như tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào ẩn nấp trong bóng tối.

Nhưng trí tưởng tượng của cô bé đã gợi lên những hình ảnh sống động về bóng tối nguy hiểm.

Tâm trí cô vẽ ra một bức tranh đáng sợ mà nguy hiểm rình rập ở mọi ngóc ngách.

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Elena giật mình nhìn tới, thấy rõ bóng người đi vào cửa, cô như an tâm hơn.

“Ella.” Cô bé nức nở nói.

“Tiểu thư của ta, xin đừng sợ. Chị ở đây với em, và chị sẽ bảo vệ em cho dù có chuyện gì xảy ra.”

Ella, người thị nữ ngồi lên bên giường, đặt tay trên má cô bé, nhỏ giọng nói.

“Nhưng những âm thanh bên ngoài...chúng làm em sợ. Em nhớ cha và mẹ. Nếu có điều gì xấu xảy ra với chúng ta thì sao?” Elena vẫn thút thít nói.

“Chị hiểu nỗi sợ hãi của em, đứa bé ngoan ngoãn. Thế giới có thể là một nơi đáng sợ, nhưng chúng ta phải tìm thấy sức mạnh bên trong mình. Hãy nhớ rằng, cha của em sẽ muốn em trở nên can đảm. Còn mẹ em, bà là một người phụ nữ mạnh mẽ và kiên cường. Chị tin rằng bà ấy đang làm mọi thứ có thể để có thể trở về với em.” Ella lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Elena, an ủi nói.

“Nhưng nếu em không bao giờ gặp lại mẹ nữa thì sao?”

“Suỵt, bé yêu, để chị ôm em. Chị hứa với em, em sẽ được đoàn tụ với mẹ của em.” Ella ôm lấy cô tiểu thư nhỏ, cũng có thể là nữ Bá tước mới của Alklen, chủ nhân của cô.

“Bên ngoài ồn ào quá, và em sợ tất cả những tiếng ồn.” Elena nhắm mắt lại, lẩm bẩm.

“Chị hiểu rồi, bé yêu. Chiến tranh mang đến sự hỗn loạn và hủy diệt, nhưng chúng ta an toàn trong những bức tường này. Nhìn xung quanh, thấy những ngọn nến lung linh với ánh sáng dịu dàng? Chúng tượng trưng cho ánh sáng của hy vọng, đừng sợ hãi.” Ella dỗ dành.

Elena mở mắt ra, ôm chị Ella chặt hơn, gối đầu trên vai người thị nữ, rất nhanh nhịp hô hấp của cô đều đặn hơn, Elena đã chìm vào giấc ngủ.