Chương 25: Đội hình
Một tuần sau, doanh trại q·uân đ·ội xứ Weskast, trên đất trống lúc này đã tập hợp mấy ngàn người, bọn họ đứng theo đội hình, đội quân kéo dài khoảng hơn hai trăm mét, với độ dày khoảng chừng hai mươi hàng.
Oskar và nhóm của mình đứng trên một hàng ngang, quanh bọn họ là những người khác trong đội, đội trưởng Gilbert đứng ở hàng trước của bọn họ.
Oskar trong tay cầm theo giáo và khiên, những người khác cũng mang theo trang bị đầy đủ, đó là yêu cầu đội trưởng đưa ra khi tập hợp.
Trải qua vài ngày luyện tập riêng thành từng đội, từ ngày hôm qua tất cả bộ binh được tập trung lại với nhau, kể cả những người đến từ Narris nữa, tất cả mọi người đứng trên vị trí mà đội của mình được chỉ định.
Phía bên cánh phải của đội quân, Tử tước Adam ngồi trên ngựa, cưỡi ngựa đứng song song với anh ta là Bertram cùng các Nam tước khác, họ đang quan sát đội quân trước mặt của mình.
“Ra lệnh tiến lên.” Adam nói với một người cận vệ đứng trước mặt mình.
Người kia lập tức hét lớn: “Tiến lên.”
Một vài kỵ binh trang bị nhẹ phóng ngựa chạy đi, cưỡi ngựa dọc theo hàng ngũ bộ binh và truyền lại mệnh lệnh.
Tiếng trống trận đều đều vang lên, Gilbert nghe thấy tiếng trống, la to: “Đều bước tiến lên.”
Tương tự tiếng la cũng được hét vang bởi các đội trưởng khác, đội ngũ dần dần chuyển động, bước đều tiến lên phía trước, không nhanh chóng mà hơi chậm rãi từ từ.
“Giữ vững đội hình.” Một kỵ binh hét vào mặt vài người có bước chân r·ối l·oạn, đuổi mấy người kia đứng trở vào trong hàng ngũ.
Khung cảnh tràn ngập âm thanh, từ tiếng hét của đám kỵ binh và đội trưởng, đến tiếng đáp lại của các binh lính, tiếng bước chân dồn dập có vẻ đều nhịp và đồng bộ của họ.
Oskar nắm chặt v·ũ k·hí trong tay, đều bước tiến lên theo hiệu lệnh, lúc này bên tai tiếng trống bỗng nhiên ngừng lại, tiếp đó hắn liền nghe được âm thanh của đội trưởng: “Ngừng bước. Ngừng bước lại!”
Đội quân dần dừng lại bước chân, một số người không kịp phản ứng cũng bị đồng đội của mình nhắc nhở hoặc kéo giữ lại.
Đội hình lúc này đã không còn ngay thẳng và chặt chẽ như lúc ban đầu, hình chữ nhật dài dài xiêu xiêu vẹo vẹo, mất đi sự chặt chẽ liên kết giữa các hàng lối.
Dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, hơn bốn ngàn người đàn ông tụ tập trung vào một chỗ, chịu đựng cái nắng gay gắt, mồ hôi chảy xuống, hơi nóng tỏa ra, mùi hôi cơ thể hỗn hợp lại với nhau, để người cực kỳ khó chịu.
Sau đó, một nhịp trống đặc biệt vang lên, không liên tục mà ngắt quãng, Oskar nhận ra ý nghĩa của nó, đúng như hắn nghĩ, chung quanh vang lên tiếng la: “Rút lui, rút lui.”
Đám binh lính tản mạn tán ra, không còn giữ đội hình kín kẽ, chạy về phía sau, đây là hiệu lệnh rút lui khỏi chiến trường.
Tiếp đó, họ lại bận rộn tụ tập lại khi tiếng trống dồn dập vang lên, những người lính chạy tới chung quanh đội trưởng của họ, cố gắng sắp xếp lại đội hình.
Cả một ngày, chuyện duy nhất mà bọn họ làm là nghe theo hiệu lệnh và tiếng trống, cố gắng ghi nhớ ý nghĩa của nó và thực hiện theo.
Xa xa trong doanh trại, Lance tựa vào một gốc cây, nhìn phía ngoài đám lính đang tụ tập lại dưới cờ hiệu, trong tay cậu ta cầm thanh kiếm của mình, cẩn thận dùng vải mềm lau sạch nó.
“Biết lý do tại sao phải dùng tới trống sao?” Mario đứng bên cạnh con trai của mình, cũng tương tự đang nhìn về phía đội quân đang luyện tập trước mặt.
“Để mệnh lệnh cho binh lính?” Lance nói, giọng điệu không quá chắc chắn.
“Trên chiến trường, đôi khi những người cưỡi ngựa truyền tin là đủ, tương tự như khi hành quân, nhưng lời nói thường không truyền được xa, cho nên mới cần tới chiêng trống.” Mario gật đầu, bổ sung và truyền thụ một chút kiến thức cho con trai của mình.
Lance ngẫm nghĩ những lời của cha mình, “Còn có cờ hiệu.”
Mario cười cười, tán đồng với con trai.
“Đúng, cờ hiệu cũng có thể truyền đạt một số thông tin, một lá cờ hiệu có thể cho biết sự có mặt của các tướng lĩnh và quý tộc tại trên chiến trường, ngoài ra, nó giúp binh lính mất phương hướng tìm tới đích đến dưới sự hỗn loạn của chiến trường, khi mà chung quanh tiếng la g·iết và máu tươi vung vãi, những kẻ lạc đàn tốt nhất nên tìm tới lá cờ hiệu thuộc phe mình, g·iết lầm đồng đội là điều diễn ra thường xuyên trong c·hiến t·ranh, đôi khi mất phương hướng và ngươi sẽ lao đầu vào hàng ngũ của đồng đội, kết cục là bị xem như quân địch chém c·hết t·ại c·hỗ.”
“Nhớ lấy các nhịp trống, Lance.” Mario nói tiếp, vỗ vỗ vai con trai rồi quay người trở về trong doanh trại.
Lance gật đầu nhìn bóng lưng cha mình rời đi, rồi tiếp tục quan sát binh lính tập luyện, sau khi lau thanh kiếm sạch sẽ, hắn bỏ nó vào bao da, cột tại bên hông của mình.
Xế chiều, việc tập luyện cuối cùng kết thúc, đám binh lính nghe tới mệnh lệnh giải tán, reo hò lên rồi riêng phần mình chạy đi khắp nơi, đa phần chạy trở về phía doanh trại, cởi bỏ trang bị trên người rồi nghỉ ngơi ăn uống.
Oskar đi bộ đến bên dòng suối, bỏ ra giày, kéo lên ống quần rồi lội xuống dòng suối, nhiệt độ mát mẻ của dòng nước để hai chân hắn thoải mái lạ thường.
Một lát sau, hắn quay trở về doanh trại, trong tay còn xách theo một con cá khá to, trên khuôn mặt mang theo nụ cười vui vẻ.
Những người xung quanh nhìn thấy con cá đều lộ vẻ hâm mộ, bánh mì, đậu và hạt dẻ để bọn họ phát ngán, nhất là khi nghĩ tới còn phải ăn uống như vậy ngày qua ngày thêm hai tháng nữa.
Một con ngựa lao ngang qua người hắn, người cưỡi ngựa chập chùng trên lưng con ngựa màu trắng đốm nâu, thẳng đến phía trong doanh trại, Oskar nhìn lướt qua, cảm thấy dường như đã thấy qua người đó ở nơi nào.
Jasper đang chuẩn bị nấu ăn thì nhìn thấy Oskar trở về, cũng nhìn thấy trên tay hắn con cá kia, hớn hở nói: “Hôm nay có cá ăn!”
Anh ta tươi cười chạy tới, từ trong tay Oskar cầm lấy cá, chuẩn bị thức ăn cho bữa tối của họ.
Phía trong doanh trại, trong một cái lều vải khá lớn, Miriam đang ngồi lơ đãng nhìn xem tấm bản đồ được trải trên mặt bàn, thì bên ngoài truyền đến tiếng nói: “Miriam.”
“Vào đi anh trai.” Miriam ngẩng đầu đáp lại, cô nhận ra giọng của anh trai mình.
Tấm vải màn kéo ra, Adam và Jon đi vào bên trong, Jon cúi đầu chào cô, Adam ngồi xuống, đối diện với Miriam, đem trên tay một lá thư đưa cho cô, “Tin tức từ phía bắc.”
Miriam cầm lên thư, phía trên sáp phong đã vỡ ra, có thể nhận ra một cái đầu chó in dấu trên mặt sáp.
Đọc lướt qua nội dung, Miriam sắc mặt hơi khó coi, “Chúng ta phải mau lên tiến về phía bắc, đạp bước vào đất xứ Alklen.”
“Đừng quá lo lắng, em gái, Torsen sẽ không thất thủ trong một hai ngày, những kẻ bao vây cũng sẽ không mạo hiểm t·ấn c·ông thị trấn.” Adam nói, anh ta hiểu khá rõ cách mà một cuộc bao vây diễn ra, “Thị trấn vừa trải qua mùa thu hoạch, họ sẽ có đủ lương thực và sẽ an toàn khi ở bên trong các bức tường.”
“Nếu gia tộc Jossey bị diệt đi vì đứng về phía chúng ta, vậy sẽ không còn ai ở Alklen dám đứng ra nữa.” Elena khẩn trương nói ra lo lắng của mình.
“Sẽ không sao, đội quân của chúng ta cần thêm một chút chuẩn bị và luyện tập, chúng ta sẽ lên đường khi sẵn sàng, đừng quá nóng nảy, Cáo.” Adam vẫn giữ vững lý trí, lựa chọn phương pháp hợp lí nhất.
“Vậy em nên trả lời Reubeu thế nào?” Miriam nắm lấy lá thư, hỏi ý kiến anh trai.
“Để hắn ta ở yên trong trấn, đừng ngu ngốc mà thò đầu ra ngoài, số lính mà hắn ta có chỉ đủ để giữ vững bức tường và cửa trấn.” Adam nói.
Elena ngay lập tức cầm lên bút lông ở trên bàn, chấm mực bắt đầu viết thư hồi đáp Reubeu, chờ đợi nước mực khô, cô cuộn lá thư lại, hơ nóng sáp rồi đổ lên, sau đó lấy ra con dấu vẫn luôn mang theo, đóng dấu lên rồi đưa cho Jon.
“Gửi nó đi.”
“Vâng.” Lính truyền tin đáp lại, cúi đầu nhận lấy.
Jon đi ra khỏi lều vải, tới bên con ngựa của mình, lấy ra một con bồ câu, nó ở trong lồng buộc tại bên yên, anh ta nhét lá thư vào ống gỗ rồi cột vào chân nó.
Con bồ câu màu xám thoát khỏi lòng bàn tay của Jon, vỗ vỗ cánh hướng về phương bắc mà bay đi.