Chương 24: Torsen
Ba ngày sau, buổi trưa, doanh trại của đội quân từ Arcop và Narris vẫn giữ nguyên vị trí cũ.
Lúc này, nhiều nhóm nhỏ binh lính đang tụ tập ở ngoài doanh trại, trên vùng đất trống, mỗi một nhóm có khoảng chừng hai mươi người.
Oskar và đồng đội cũng tụ tập ở một chỗ, đứng phía trước đối diện với bọn họ là đội trưởng Gilbert, chung quanh đám binh lính đang đứng vững chờ đợi mệnh lệnh.
Trong tay của họ cầm theo giáo, cùng với một cái khiên tròn bằng gỗ, trên khiên có một vệt màu trắng quét ngang, nó được phân phát cho bọn họ vào ngày hôm qua.
Oskar trên tay cũng cầm một cái khiên, nó làm bằng gỗ thông, khá nhẹ nhàng và dễ sử dụng, có lẽ không quá bền chắc nhưng đủ để bảo vệ hắn khỏi những mũi tên và v·ũ k·hí của kẻ địch.
“Tập hợp.” Gilbert la lên một tiếng.
Theo tiếng kêu của người chỉ huy, đội bộ binh tập trung thành một đội ngũ, năm người một hàng ngang, bốn người một hàng dọc.
Họ im lặng và không nói chuyện để tránh phân tâm, giữ vững kỷ luật, trong khi Gilbert nhìn chằm chằm về phía họ, và rồi lại một mệnh lệnh nữa vang lên.
Đám lính tay cầm khiên và giáo, đứng chặt chẽ với nhau, tạo thành đội hình chiến đấu, Gilbert cũng đứng ở giữa hàng đầu tiên, làm gương cho thuộc hạ của mình.
Đội hình lúc thì giãn ra, khi thì co lại, theo hiệu lệnh truyền ra, những người lính phản ứng lại, đồng loạt di chuyển tiến lên hay lùi lại, cố gắng giữ vững đội hình của mình.
Gilbert đôi khi lui ra một bên, sửa chữa sai lầm cho đám lính mới này, theo quá trình luyện tập kéo dài và thời gian trôi qua, động tác của bọn hắn dần dần trở nên quen thuộc hơn, phản ứng nhanh hơn, càng ngày càng liền mạch hơn.
“Dừng lại.” Gilbert la lên.
Đám binh lính ngừng lại bước chân, cả buổi chiều ngày hôm qua và buổi sáng nay, bọn hắn liên tục lặp đi lặp lại luyện tập đội hình, hiện tại cũng đã hiện ra chút thành quả, vị đội trưởng gật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.
Quá trình luyện tập này, thể hiện sự uy quyền và khả năng lãnh đạo của người đội trưởng.
Ngoài ra, nó còn thúc đẩy cảm giác đoàn kết và tin tưởng trong đội ngũ, giúp bọn họ tốt hơn thích ứng việc chiến đấu trong một đội hình, tạo nên mối liên kết càng ngày càng bền vững.
…
Một ngày sau, phía nam sông Venset, trấn Torsen.
Đây là một thị trấn khá nhỏ, có một bức tường gỗ bao bọc xung quanh, đa phần các ngôi nhà trong trấn đều làm bằng gỗ, từ trên cao nhìn xuống, cả thị trấn mang đậm màu nâu đen.
Nhưng thị trấn nhỏ yên bình này ngay lúc này đang bị bầu không khí căng thẳng bao trùm, trên đường phố người qua lại tràn ngập vẻ lo lắng và sợ hãi.
Caster nhìn về phía bên tay phải của mình, nơi đó đang đứng một người thanh niên, anh ta có mái tóc màu đen cắt ngắn gọn gàng, mặt một thân áo dài màu xám.
Trong đôi mắt anh ta tràn ngập sự mỏi mệt, dáng vẻ mà hiếm khi Caster được nhìn thấy, bởi vì lãnh chúa của hắn thường được biết tới với phong thái điềm tĩnh.
Vị lãnh chúa hai tay đặt trên bức tường, đưa mắt nhìn ra xa bên ngoài, nếu chăm chú nhìn kỹ, có thể nhận ra hai bàn tay của anh ta đang run nhè nhẹ, cho thấy nỗi lo lắng sợ hãi cũng tồn tại trong lòng của anh.
Nhưng anh ta cũng không trốn tránh, khuôn mặt cố ra vẻ thản nhiên, tránh làm lay động tinh thần của những người phía sau lưng mình, trách nhiệm nặng nề đặt tại trên đôi vai của anh ta.
Nơi bàn tay phải của anh, một lá cờ hiệu màu xanh nước biển được cột vào trên cây gỗ tạo thành bức tường, phía trên nó thêu lên một cái đầu chó màu trắng đang nhe răng le lưỡi, như đang cố hù dọa người nào.
Sự lo lắng của vị lãnh chúa bắt nguồn từ cảnh tượng trước mắt của anh, một đội quân.
Phương bắc của thị trấn, đang tụ tập một số lớn binh lính, ít nhất có khoảng hai ngàn người, bọn hắn dừng ở cách bức tường khoảng chừng năm trăm mét, và dựng lên một doanh trại.
Những người lính dựng lên lều vải, đốt lửa nấu cơm, chặt gỗ làm thành hàng rào chung quanh doanh trại, phía ngoài cùng còn đặt những chiếc xe ngựa tạo thành rào cản.
Phía tây của thị trấn, trên một sườn dốc cao, một nhóm người ngựa đang có mặt ở nơi này, bọn họ mang theo tổng cộng ba lá cờ hiệu.
Một lá cờ hiệu màu trắng, phía trên thêu một cánh chim màu xanh lam đang giang ra.
Một lá cờ hiệu chia thành hai màu trắng đen ở chính giữa, trên nền cờ là một vòng tròn cũng mang màu trắng đen, trái ngược với nền của cờ.
Lá cờ hiệu cuối cùng là một lá cờ màu đỏ như máu, chính giữa thêu lên một cây đao màu trắng nằm ngang, lưỡi đao quay xuống dưới.
Đứng trước ba người cầm cờ hiệu lần lượt là một người đàn ông trung niên, để râu dài, một người hơi mập mạp và một ông lão tóc đã bạc trắng.
Bọn họ đang quan sát phía dưới trấn Torsen, từ vị trí của họ, có thể nhìn thấy phía nam thị trấn cũng có một doanh trại đang đóng giữ ở đó, nó nhỏ hơn một nửa so với doanh trại ở phía bắc.
“Reubeu sẽ không đầu hàng, phải không?” Người để râu dài nói, ông ta mặc một bộ giáp sắt, choàng trên vai một áo choàng màu trắng.
“Cậu ta sẽ không đầu hàng, Harris.” Leopold trả lời, ông lão đưa tay ra dấu, để một cận vệ mang ghế tới, ông ta ngồi ở giữa hai người khác.
“Đúng không Guy?” Leopold cười cười hỏi bạn thân của mình.
Guy mặc một bộ áo lụa dài, cũng ngồi xuống trên ghế, thở ra một hơi, dường như khá mỏi mệt, “Reubeu sẽ c·hết, đó là điều chắc chắn, dù hắn có đầu hàng hay không?” Giọng điệu của ông ta như nói ra một điều hiển nhiên.
“Thề trung thành với một bé gái, không biết trong đầu hắn nghĩ cái gì?” Harris vuốt vuốt chùm râu của mình.
Lão Leopold cười, “Có lẽ cậu ta đang cược, nếu tiểu thư Elena trở thành nữ Bá tước của Alklen, sự trung thành đó sẽ được trả công thỏa đáng.”
“Đồ ngu ngốc mà thôi, chúng ta chờ hắn c·hết đói, hoặc chờ dân trấn không chịu được nữa đầu hàng, chặt lấy đầu của hắn, đem về cho ngài Josiah, lãnh địa của gia tộc Fossey thì chia làm ba.” Guy quơ múa hai tay, trong lời đã định sẵn cách mà mọi chuyện sẽ xảy ra.
“Ta tự hỏi liệu hắn có thay đổi suy nghĩ, khi nhận thấy chỉ có một mình hắn đứng ở phía đối diện, mong là không, nghe nói hắn dùng kiếm rất giỏi.” Harris nói, tay trái sờ vào thanh kiếm bên hông mình, nóng lòng muốn để nó nếm máu.
“Gia tộc Fossey thường khá trung thành, cậu ta sẽ không thay đổi bất chợt như vậy đâu, nhưng có lẽ kiếm của ngươi không dùng được đâu, Harris.” Leopold cười nói.
“Nếu muốn tham gia một trận công thành, ngươi nên đi tới Haarton chứ không phải Torsen, nghe nói họ vẫn chưa chiếm được nó.”
“Ta cũng không muốn phí hoài mạng sống của gia tộc mình trong trận công thành, nếu Reubeu dẫn đầu một cuộc phá vây thì mọi chuyện sẽ thú vị hơn, tàn sát một đám đói bụng không đi nổi chẳng mang tới được niềm vui.”
Ba người cười cười nói nói, tự cho bản thân quyền quyết định vận mệnh của kẻ khác, họ ngồi dưới bầu trời trong xanh, tiếp tục trò chuyện với nhau.
Những đồng ruộng quanh thành lúc này vừa được thu hoạch xong, để lại những mảnh ruộng hoang vắng chưa gieo trồng.
Những hộ gia đình sống ngoài thị trấn đã ồ ạt chạy vào trong trấn, tìm kiếm sự bảo vệ của những bức tường.
Trên đường phố dơ bẩn có nhiều người mang theo đủ loại vật dụng, họ mang theo tất cả những gì mình có thể mang đi được, con nhỏ được mẹ ẵm bồng bên hông, có những người không tìm thấy nơi ở nằm tại sát bên đường ngủ gà ngủ gật, ai nấy đều lo lắng về tương lai của bản thân mình.
Reubeu rảo bước trên đường, nhìn về phía người đứng bên cạnh, mở miệng hỏi: “Có tin gì từ phu nhân Miriam sao?”
Caster mau chóng trả lời: “Tôi đã gửi bồ câu đưa thư đến cả thành Arcop và thành Narris thưa ngài, cô ấy sẽ nhận được tin tức sớm thôi.”