Chương 23: Luyện tập
Miriam ra khỏi lều, ngẩng đầu nhìn một chút bầu trời đêm, trên bầu trời có rất nhiều ngôi sao đang chiếu sáng, cô bước lại gần đống lửa trại lớn ở phía trước mặt, ánh lửa chiếu bừng khuôn mặt của cô, để nó càng trở nên diễm lệ.
Ánh mắt cô ngập tràn ánh lửa, thẩn thờ đứng ở nơi đó, không biết đang suy nghĩ gì trong đầu.
Adam đứng ở nơi xa, nhìn về phía bóng người mặc váy xanh kia, bước lại gần cô, hai tay khoanh trước ngực.
Một hồi sau, Adam trước tiên mở miệng đánh vỡ sự im lặng.
“Ngai Vàng đưa ra quyết định rồi sao?”
“Vẫn chưa.” Miriam đáp lại, quay đầu nhìn anh trai mình.
Cô nói tiếp, “Nhưng Elena cùng Bertram có đủ quyền để thừa kế theo luật pháp, gia tộc Valenthall sẽ không nhúng tay chuyện nội bộ của gia tộc khác.”
“Mong là vậy.” Tử tước Adam nhẹ giọng đáp.
…
Sáng sớm, bầu không khí trên bình nguyên vẫn đang yên tĩnh và an bình, trên vùng đất rộng lớn bằng phẳng, một chút sương sớm còn trôi nổi trong không khí.
Mặt trời bắt đầu ló rạng, tô điểm bầu trời với màu cam và vàng, không khí trong lành và mát mẻ, làn gió nhẹ thổi xào xạc những ngọn cỏ và hoa dại chung quanh.
Những chú chim hót líu lo tấu lên chút giai điệu du dương, lấp đầy không gian bằng tiếng kêu vui tươi của chúng, có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh của chúng khi chúng bay v·út qua bầu trời rộng mở.
Ở đằng xa, có thể nhìn thấy một vài con ngựa đang gặm cỏ, yên bình gặm những ngọn cỏ tươi tốt.
Lance thức dậy đã được một hồi, nhìn về phía bên cạnh mình, thấy cha của mình vẫn đang ngủ, hắn ta rón rén bò dậy, cầm lên thanh kiếm và cây giáo, chui ra khỏi lều vải.
Hắn ta đem kiếm buộc vào bên hông, ngáp một cái, cầm theo giáo đi ra vòng ngoài của doanh trại, bước chân đạp qua đống lửa đã tắt, lúc này chỉ còn lại có chút tro tàn.
Lance lại đi một hồi, nhìn về phía trước, thấy một bóng người đang ngồi ở trước một cái lều, người kia đang xỏ giày vào chân, nghe tiếng bước chân lại gần, ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy cậu ta, lên tiếng chào.
“Lance, dậy rồi, ta đang định đi qua tìm ngươi.”
Lance bước nhanh hơn một chút, đi tới trước mặt người kia.
“Ngủ ngon sao?” Lance cười nói.
Oskar lúc này mang xong giày, đứng người lên, trên người hắn trang bị giống hệt như Lance, đáp lại.
“Khá tốt, mau đi thôi.”
Oskar cùng Lance sóng vai đi ra ngoài, họ đi lướt qua một loạt lều vải khác, nhỏ giọng trò chuyện, những người khác hiện tại đều chưa thức giấc.
Hai người đi tới phía bắc doanh trại, cách đó không quá xa, chỗ kia có một con suối nhỏ chảy ngang qua, Lance chỉ về phía cách con suối không xa, nơi có một gốc cây nhỏ.
“Qua đó đi.”
Oskar cùng Lance đi tới nơi đó, bỏ xuống kiếm và giáo, vặn vẹo một chút thân thể, làm nóng người trước khi bắt đầu.
Một lát sau, Lance rút ra kiếm của mình, cầm nó trong tay, “Được rồi, bắt đầu thôi.” Giọng người thiếu niên đầy tự tin.
Oskar gật đầu, cầm giáo lên, đứng ở phía đối diện Lance, trên khuôn mặt của hai người đều hiện lên vẻ kiên quyết, tập trung hết tinh thần.
“A.”
Lance dẫn đầu nhào về phía Oskar, cơ thể cậu ta bộc phát ra lực lượng, thanh kiếm nhanh nhẹn linh hoạt, chém về phía bạn của mình.
Oskar cầm trong tay ngọn giáo, cơ bắp căng thẳng chuẩn bị sẵn sàng, bước chân hoặc lui lại hoặc tiến tới, đỡ lại các đòn đánh từ Lance, đôi khi tránh ra những cú đâm từ thanh kiếm.
Hắn thể hiện một phong cách khác với Lance, dùng chiều dài của ngọn giáo làm lợi thế cho bản thân, đánh trả bằng những cú đâm trong khi vẫn giữ khoảng cách an toàn.
Lance cũng nắm chặt kiếm, sẵn sàng phản ứng lại với động tác của đối thủ, hai người khoảng cách lúc xa lúc gần, t·ấn c·ông và phòng thủ chuyển đổi qua lại.
Với mỗi cú đâm giáo hay vung kiếm, họ cố gắng cải thiện kỹ thuật chiến đấu của mình, trao dồi kinh nghiệm và vượt qua giới hạn cũ.
Vũ khí của họ v·a c·hạm vào nhau, những tiếng vang nhỏ kêu lên trên bãi đất trống, thử thách phản xạ và sự nhanh nhẹn của hai thiếu niên.
Việc luyện tập diễn ra khá căng thẳng, đôi khi những lời thách thức vang lên, giống như những ngày tháng trước đây như vậy.
Từ nhỏ, Oskar cùng Lance vẫn luôn thúc đẩy lẫn nhau tiến bộ, học hỏi từ điểm mạnh và điểm yếu của người kia.
Luyện tập hồi lâu, Oskar thay đổi kiếm và Lance chuyển sang dùng giáo, sau đó nữa là kiếm đấu với kiếm và giáo đấu với giáo.
Theo mồ hôi của họ đổ xuống, trời cũng dần sáng tỏ lên, mặt trời lên cao, tỏa ánh nắng sớm xuống dưới mặt đất, tiếng côn trùng vo ve và tiếng nước chảy của dòng suối trở thành nhạc đệm cho hai người.
Nơi này dần dần sôi động lên, những binh lính từ hai doanh trại đi đến bên dòng suối, hoặc đi một mình hoặc kết bạn đi chung với nhau, họ lấy nước và rửa ráy thân thể, tiếng ồn ào vang lên chung quanh.
Cũng có những người khác luyện tập sử dụng giáo và kiếm, đơn độc hoặc chia thành đôi, nhưng không nhiều.
Cuối cùng, buổi tập kết thúc, Oskar và Lance thở hổn hển, dành một chút thời gian để lấy lại hơi.
Mồ hôi lấp lánh trên lông mày, bằng chứng cho sự chăm chỉ và cống hiến của họ.
“Hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục.” Oskar vẫy vẫy tay nói.
Lance gật gật đầu, bỏ xuống v·ũ k·hí, ngồi lên bãi cỏ xanh, tựa vào gốc cây mà nghỉ ngơi.
Oskar ngồi bên cạnh cậu ta, thở dài một hơi, quan sát bên dòng suối những người khác.
Sau đó, họ tới bên suối để rửa mặt và tay chân rồi trở về trong doanh trại, quay lại lều của mình.
Oskar chào hỏi đồng đội của mình, ngồi lên một khúc gỗ, ăn vào bánh mì cùng súp, phần ăn được chừa lại cho hắn.
Doanh trại lúc này trở nên ồn ào và náo động, người người qua lại rất nhộn nhịp, họ thong thả dừng chân trong lều vải của mình hay kết bạn tụ tập bàn tán, cười nói.
“Hôm nay chúng ta sẽ được nghỉ ngơi, ta muốn đi ngủ thêm chút nữa.” Jasper nói, chui vào lều vải.
“Khi nào chúng ta tiếp tục hành quân?” Oskar vừa thu dọn chén và nồi, vừa đối bên cạnh mình Urry hỏi thăm.
“Chưa biết, đội trưởng Gilbert nói chúng ta sẽ tạm thời dừng nghỉ ở nơi này.” Urry đáp lại
“Mong là nghỉ thêm vài ngày, chân ta vẫn còn đau.” Maxwell nói trong đau khổ.
…
Giữa trưa, Vương Đô, trong một căn phòng lớn.
Các cửa sổ trong phòng đều được mở ra, ánh sáng chiếu vào trong phòng, giữa phòng là một bàn gỗ dài, quanh bàn ngồi một số người, qua quần áo và trang sức, có thể nhận ra được thân phận cao quý của bọn họ.
Ngồi ở chủ vị lại là một người phụ nữ, người kia mặc một cái váy lụa trắng, tay và cổ áo được nạm viền bạc, đặc biệt hơn hết là mái tóc của cô, không phải những màu sắc thông thường, mà là màu trắng tinh, để cô nổi bật nhất trong những người ngồi đây.
Họ dường như đang bàn luận về nhiều công việc, mỗi người nói một chút, đôi khi có tranh cãi diễn ra.
Lúc này, chủ đề trước đó dường như đã kết thúc, người phụ nữ tóc trắng mở miệng: “Còn chuyện gì không?”
Giọng nói trong trẻo và dịu dàng.
Một người trong bàn lên tiếng, “Xứ Alklen, gia tộc Murden, bọn hắn đang t·ranh c·hấp quyền thừa kế, cả hai bên đều muốn nhận được sự hỗ trợ của Ngai Vàng, chúng ta sẽ ủng hộ bên nào?”
“Còn phải bàn nữa sao, Josiah đứng ở vị trí đầu tiên trong hàng thừa kế…” Một người khác nói ra suy nghĩ.
“Trong thư, phu nhân Miriam tuyên bố ngài Myers muốn con gái mình thừa kế Rachdale.” Lời còn chưa nói xong, liền có người lên tiếng phản bác.
“Một đứa bé thì làm sao quản lý được Alklen.”
“Chồng nó sẽ thay mặt quản lý.”
“Đây không phù hợp, nó sẽ để nhiều kẻ dã tâm đưa tay vào xứ Alklen.”
“Quyền lực của gia tộc Houghton sẽ tăng nhiều nếu để yên như vậy.”
“…”
Tiếng ồn ào cãi vã lại vang lên, mỗi người đều dựa vào lý lẽ của bản thân mà phản bác lời nói của kẻ đối diện, một số người lại ngồi lặng yên quan sát, có người nhìn về phía cuối bàn.
Một người thanh niên ngồi ở nơi đó, tóc đen rủ xuống che phủ một bên của gương mặt, đến khi không còn ai lên tiếng, người này mới mở miệng.
“Để cho bọn hắn tự giải quyết, kẻ chiến thắng trên chiến trường sẽ nắm quyền Alklen.” Trong giọng nói tràn đầy chắc nịch và nghiêm nghị, anh ta nhìn về phía đối diện mình, người phụ nữ tóc trắng.
Người sau gật nhẹ đầu đồng ý, “Cứ vậy đi.”
Những người khác vậy mà dường như đều công nhận lời nói của bọn họ, không còn tiếp tục tranh cãi việc này, chuyển sang những vấn đề khác.