Chương 22: Gặp lại
Adam nắm chặt dây cương, cơ thể theo con ngựa trắng phi nhanh mà chập chùng lên xuống trên yên ngựa, gió vụt qua thân thể làm tung bay lên áo choàng đen phía sau lưng.
Anh ta nhìn về phía xa xa ngoài doanh trại vừa đi ra mấy người kia, chú ý tới ở trong đó một bóng dáng mảnh khảnh, nụ cười tươi hiện lên trên khuôn mặt nghiêm túc, mắt cong lại, giống như nhìn thấy vật âu yếm mất đi lâu ngày đột nhiên tìm thấy dưới xó xỉnh, niềm vui ấp ủ trong lòng tràn ra ngoài không thể che giấu được.
Con ngựa trắng mang theo chủ nhân phóng tới trước mặt mấy người kia, Adam kéo cương ghì lại thú cưỡi của mình, ngựa trắng hí lên một tiếng, ngoan ngoãn kìm lại vó, đứng vững phía trước bọn họ, phía sau nó là một vệt bụi bặm kéo dài còn chưa kịp tan ra.
Adam xuống ngựa nhìn về phía người đứng trước mặt mình.
Kia là một phụ nữ tuổi vừa hơn ba mươi, vóc dáng thanh mảnh nhưng đầy đặn, cô sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp khiến cô cực kỳ nổi bật, để đám người chung quanh ánh mắt luôn không kìm chế được tụ tập tới.
Gương mặt cân đối hoàn hảo với gò má cao và đường viền hàm rõ nét, đôi mắt màu xanh lam lúc này cũng nhìn về phía Adam, chúng như có thể xuyên thấu và đoạt lấy linh hồn như thế, Adam cũng nhìn thấy sự vui mừng trong ánh mắt của cô.
Đôi lông mày hơi rậm và đậm, càng làm nổi bật thêm đôi mắt của cô, mái tóc cô dài, bóng mượt màu đen, buông xõa qua hai vai.
“Cáo nhỏ.” Adam dịu dàng nói, bước chân đi lại gần phía người phụ nữ.
Đôi môi cô có hình dáng hoàn hảo hiện màu hồng đỏ, nghe thấy Adam mở miệng nói ra hai từ đầu tiên, lúc này nụ cười nở rộ như một bông hoa trong nắng sớm, nụ cười quyến rũ và khó quên.
Vị Tử tước luôn mang vẻ ổn trọng, lúc này lại thể hiện niềm vui khó mà tả nổi, anh ôm chằm lấy cô, hai tay cô cũng choàng qua vai anh.
Adam siết chắt vòng tay ôm chặt em gái mình, dùng sức đến để hai chân cô hơi rời khỏi mặt đất.
Chờ Adam buông cô xuống, mới chú ý tới ánh mắt của em gái cũng tràn ngập sương mù, những giọt nước mắt như muốn ứa ra rồi chảy xuống.
Nghĩ tới những chuyện cô đã trải qua trong những ngày gần đây, trái tim Adam nhói một cái, đưa tay chùi đi nơi khóe mắt cô giọt nước mắt sắp chảy xuống, nhỏ giọng an ủi.
“Đừng khóc, anh tới đây rồi.”
Miriam cười cười, nụ cười rất lâu rồi chưa hề hiện lên trên gương mặt của cô nhiều như vậy, nó để vẻ ủ rũ buồn rầu xua tan đi phần nào.
Lúc này, đám kỵ binh phía sau mới đuổi kịp lãnh chúa của mình, họ dừng ngựa lại, từ trên ngựa đi xuống, đứng ngay phía sau Adam.
“Bertram.” Adam nhìn về phía bên cạnh một người thanh niên.
Người kia thân cao ở mức trung bình, có khuôn mặt trẻ trung, hơi tròn, nước da trắng, mái tóc màu nâu hơi dài.
Bertram bừng tỉnh, hơi xấu hổ, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân Miriam cười, nụ cười kia làm hắn nhìn mà thất thần, hắn tranh thủ đáp lại Adam.
“Ngài Argall, chúng ta vào bên trong trò chuyện.”
“Được rồi.” Adam cũng không chọc thủng Bertram, bảo lính theo hầu dắt ngựa đi, sau đó cùng đám người đi vào trong doanh trại.
Bọn họ đi đến một lều vải lớn ở phía giữa doanh trại, xung quanh chừa ra một chút khoảng trống, phía ngoài bị lều vải của các hiệp sĩ bao quanh.
Bertram dẫn đầu tiến vào trong lều, Adam cùng Miriam cũng theo sau đi vào trong.
Phía ngoài doanh trại, đám bộ binh cũng dần dần đến nơi.
Một người lính cưỡi ngựa chạy tới bên cạnh Gilbert, thông báo với người đội trưởng gì đó, sau đó lại tiếp tục cưỡi ngựa đến phía sau, đi thông báo cho những người khác.
Gilbert quay lưng nói với các đội viên của mình: “Chúng ta sẽ cắm trại ở phía bên phải, mau lên, mọi người cũng muốn nghỉ ngơi rồi chứ gì.” Gilbert chỉ tay vào vùng đất trống trải bên cạnh doanh trại.
Phía bên kia, những đội đi ở phía trước đã dừng lại, một số người ngồi bệch xuống đất, có người nằm ngửa trên mặt đất, thỏa thích thư giãn tay chân của mình.
Oskar cùng đồng đội đi đến một mảnh đất được chỉ định cho bọn họ, họ buông xuống hành lý trên người, ai nấy đều nhẹ nhàng thở ra, như gông xiềng được tháo khỏi cổ, tay chân bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn hẳn.
Oskar nghỉ ngơi một hồi, lấy ra lều vải, bắt đầu dựng lều lên, dùng hai cây giáo làm trụ, cắm chặt một đầu nó xuống nền đất, cột một sợi dây giữa hai cây giáo, sau đó phủ lên vải bạt, rồi cố định các góc, trải vải lót, một cái lều vải dành cho bốn người rất nhanh được hắn một mình dựng lên.
Urry đi thu thập chung quanh cành cây khô, gom lại trước lều vải, tụ lại thành một đống, sau đó lấy đá lửa ra, dùng một miếng sắt đập vào đá lửa, sau một hồi bận rộn thì đống lửa trại cũng được đốt lên.
Jasper dọn ra nồi sắt cùng nguyên liệu nấu ăn, đun sôi nước rồi cho hạt dẻ vào luộc.
Sau khi hạt dẻ chín, chúng được lấy ra, Maxwell ngồi bên cạnh tách vỏ từng hạt ra, phần nhân bỏ lên trên một mảnh vải, thỉnh thoảng người thanh niên bỏ một hạt vào miệng nhai nhóp nhép.
Sau đó Jasper lấy nước sôi nấu một chút cháo, chờ cháo cũng được nấu chín, đám người tụ tập lại ngồi quanh lửa trại ăn vào cháo và hạt dẻ, tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi.
Oskar bỏ ra đôi giày, lòng bàn chân hắn bị phồng rộp, hiện tại đã đến lúc để nó thư giãn dưỡng sức, hồi phục trở lại.
Đoàn hành quân đã gần như đến đông đủ, lượng lớn lều vải được dựng lên, để mảnh đồng hoang vắng này phủ lên màu trắng xám lốm đốm.
Những chiếc xe chở theo v·ũ k·hí và áo giáp, vật dụng cũng nối đuôi tiến tới, các kỵ sĩ vuốt ve ngựa của mình, đám người hầu và cận vệ giúp họ cởi ra áo giáp.
Vòng phía trong của doanh trại, Lance đổ nước vào trong một cái máng gỗ, dắt hai con ngựa đến để bọn chúng uống nước, rồi tranh thủ dựng lên lều vải cho mình và cha.
Một số người hầu đang chuẩn bị nấu ăn cho các hiệp sĩ, món ăn sẽ gồm có súp thịt và bánh mì và pho mát.
Buổi tối, lều lớn ở giữa doanh trại, phía trước có hai người lính mặc giáp sắt đứng canh giữ, bên trong đặt một cái bàn ở chính giữa, trên bàn đốt sáng lên những ngọn đèn cầy, để ánh sáng tỏa ra chiếu sáng rõ ràng không gian bên trong.
Quanh bàn ngồi mấy người, Adam ngồi phía trên chủ vị, cho thấy địa vị của anh trong đám người ngồi đây, anh ta hướng về ngồi bên tay trái mình Bertram hỏi: “Narris đến tổng cộng bao nhiêu người?”
Bertram ngồi dựa vào ghế, để cho thân thể của mình thoải mái một chút, trả lời: “Hơn hai ngàn binh lính, để Sam nói rõ chi tiết đi, ta vừa đến đây sáng nay, không quá hiểu rõ tình hình.”
Bertram đưa ra hiệu chỉ hướng một người ngồi bên cạnh mình.
Người kia hồi đáp: “Tử tước, Narris hết thảy có sáu trăm kỵ binh, bốn trăm cung thủ và hơn một ngàn bốn trăm bộ binh.”
“Vậy chúng ta tổng cộng có hơn năm ngàn binh lính, đủ để đánh tan tất cả kẻ địch chặn ở trên đường.” Simon nói tràn đầy tự tin, hơi lắc lư trên đầu mình tóc vàng, anh ta ngồi ở bên tay phải Adam.
“Chưa chắc đâu, dù Alklen là một xứ nhỏ, nhưng q·uân đ·ội của Rachdale, Brivey và Methos cộng lại cũng không phải một con số nhỏ.” Người trung niên ngồi đối diện Simon đáp lại.
“Chúng ta chưa biết chắc về lập trường của Gregsters, nhưng cứ tính cả lực lượng của Methos vào bên trong đi.” Miriam lúc này lên tiếng nói.
“Gregsters thường không thích nhúng tay vào việc riêng, không biết lập trường của ông ta lần này thế nào.” Adam nói, lại hướng em gái mình hỏi thăm: “Miriam, những quý tộc nào trong Alklen đứng về phía chúng ta?” Vị Tử tước cũng chưa hiểu rõ về chuyện này.
“Reubeu Fossey, anh ta thề trung thành với Elena.” Miriam nói.
Adam nhíu mày, không hỏi nữa.
“Ngoài nhà Fossey ra, còn có ai khác nữa phu nhân?” Simon nhanh miệng hỏi.
“Hiệp sĩ Roderick Oakland đang giữ vững pháo đài Haarton, bồ câu đưa thư tới báo là Elena vẫn đang an toàn… hết rồi, những người khác hoặc là đã đầu nhập Josiah hoặc vẫn đang giữ thái độ trung lập.” Miriam lời nói dần nhỏ, dường như lực lượng trong câu nói giảm dần đi.
“Ha ha, không sao, dù gì bọn hắn cũng không địch lại chúng ta.” Simon hơi xấu hổ, ý thức được mình không nên hỏi.
Đám người chung quanh nhìn nhau, trong lòng đều cẩn trọng suy nghĩ tới nhiều vấn đề, nhưng đều đồng ý với Simon, trong lòng tự tin với sức mạnh của phe mình.
Bọn họ bàn luận thêm một hồi về con đường hành quân và thời gian điều chỉnh chỉnh đốn, khi trời đã khuya, đám quý tộc mới rời khỏi lều lớn, chia ra riêng phần mình trở về lều riêng của bản thân.