Chương 21: Hành quân
Hai ngày sau, sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống trên bình nguyên, tiếng chiêng báo vang lên trong doanh trại, đám người lục đục b·ị đ·ánh thức, mở mắt ra, chui ra khỏi lều vải.
Tiếng kêu của đội trưởng Gilbert vang lên bên tai:
“Mau thức dậy, dùng bữa sáng xong chúng ta sẽ lên đường.”
Oskar cùng mấy người cùng nhóm chui ra khỏi lều, công việc đầu tiên là thu dọn lều vải, xếp gọn nó lại cùng với tấm vải lót.
Urry phụ trách bữa sáng, hôm nay món ăn là đậu ăn cùng với bánh mì.
Khoảng một giờ sau, cả doanh trại đều đã thu dọn lều bạt hoàn tất, sẵn sàng chuẩn bị lên đường, khi hiệu lệnh vang lên từng đội từng đội nối đuôi tiến lên, dẫn đầu là những người lính cầm cờ hiệu.
Oskar buộc chặt lều, đem nó cùng túi lúa mạch cõng trên lưng, ngang hông một bên buộc thanh kiếm, bên còn lại giắt lấy thanh dao găm, tay cầm cây giáo chống mặt đất, bước sau lưng Urry.
Lương thực và vật dụng được bọn họ chia ra mang theo.
Jasper cõng theo bao đựng bánh mì cùng nồi sắt, cúi người buộc chặt dây giày cũng tranh thủ theo sau.
Oskar đứng xa xa nhìn thấy ở phía đằng sau mình Lance, gật đầu chào hỏi bạn thân rồi quay người bắt đầu hành trình ngày hôm nay.
Lance trên người mặc một bộ giáp da, tay cầm giáo, ngồi trên con ngựa nhỏ hơn lông màu nâu của mình, hắn đưa mắt nhìn Oskar đi xa dần, sau ngựa của hắn buộc hành lý của mình và cha hắn Mario, những thứ như bộ áo giáp sắt, lều vải, vân vân.
Tiền lương của Lance, khi gia nhập c·hiến t·ranh với vai trò một cận vệ, hắn có số tiền lương gấp mấy lần một bộ binh thông thường, sau khi mua một bộ giáp da, số tiền còn lại hắn tiết kiệm cho bộ áo giáp sắt.
Lúc này, ở phía sau lưng Mario thúc vào bụng ngựa, để nó đi lại gần con trai mình, cùng hắn đi song song.
Mario hôm nay mặc một bộ giáp da, tay cầm giáo, bên yên ngựa còn đặt kiếm và cung tên.
“Hôm nay cha phải làm nhiệm vụ trinh sát, con cứ theo sát đoàn xe hàng như hôm qua, cha sẽ trở về vào buổi chiều.” Mario nói với con trai, dặn dò lần cuối trước khi lên đường.
“Vâng, con biết rồi, cha.” Lance gật đầu đáp lại.
“Ừm.” Mario thúc mạnh vào bụng ngựa, cưỡi Sóc phóng nhanh vượt qua hàng ngũ bộ binh, phía sau anh ta theo sau khoảng năm người kỵ binh khác, đều trang bị gọn gàng nhẹ nhàng.
Đám binh lính đi theo từng đội, trải thành một hàng dài, từ trên cao nhìn xuống như một bầy kiến đang tha mồi về hang.
Bọn họ mang theo hành lý nặng nề, theo thời gian kéo dài, và mặt trời ngày càng lên cao, ánh nắng nóng bức chiếu tỏa xuống mặt đất, sự mệt mỏi lan ra trong lòng của mỗi người.
Nhưng không ai dừng lại hay lui ra khỏi hàng dài, lý do là một vài những kỵ binh đang cưỡi ngựa dọc theo hàng ngũ của họ, kẻ phá vỡ kỷ luật phải chịu h·ình p·hạt là đòn roi.
May mắn trên con đường này, họ không phải vượt qua địa hình hiểm trở gì, con đường bằng phẳng phần nào để họ có thể tiếp tục gắng sức tiến lên.
“Thật buồn ngủ a.” Jasper phàn nàn như mọi khi.
Oskar không để ý tới anh ta, mặc dù bản thân hắn cũng không dễ chịu gì, ngủ trên đồng hoang, nằm trên mặt đất không phải trải nghiệm tốt đẹp gì, giấc ngủ của đa số người không phải là rất tốt.
‘Trừ Urry’ Oskar thầm nghĩ, người đàn ông trung niên ngủ sớm nhất, và ngủ cũng say nhất, tương đương với ngủ say như c·hết.
Ưu điểm là hiện tại ông ấy tỉnh táo nhất, cũng tinh thần nhất, mặc dù không thường mở miệng nói chuyện, nhưng bước chân vững vàng, còn có hứng thú ngắm xem cảnh vật chung quanh, thỉnh thoảng nở nụ cười vui vẻ.
Khuyết điểm, chưa quá hiện rõ khi họ mới rời khỏi nhà không xa, nhưng khi tiến vào lãnh thổ của kẻ địch thì giữ vững một chút cảnh giác khi ngủ có thể tốt hơn đối phó với các cuộc phục kích của kẻ thù, một nguyên nhân khác khiến cho đám lính căng thẳng không ngủ được.
Giữa trưa, họ dừng nghỉ ở bên cạnh một dòng suối, làn nước mát của nó xua tan phần nào cái nóng họ phải chịu đựng, đám lính ùa vào mà uống nước, lấy nước cùng rửa mặt.
Nghỉ ngơi một hồi sau, họ lại tiếp tục lên đường, thẳng hướng phía bắc.
Đường hành quân nhàm chán và mệt mỏi, không có nhiều tiếng nói chuyện vang lên, cả Jasper cũng ngậm miệng lại, chỉ thỉnh thoảng kéo ra túi nước uống một ngụm nhỏ.
Maxwell lau lau mồ hôi trên trán, “Lòng bàn chân ta đau muốn c·hết, không biết khi nào sẽ đến nơi.”
“Đó không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh là được rồi.” Đội trưởng Gilbert lúc này đi phía trước bọn họ, nghe được tiếng phàn nàn, cũng không quay đầu lại nói.
Maxwell im lặng không nói nữa, quay qua phía đồng đội làm bộ nhăn mặt một cái.
Phía trước, tiếng vó ngựa vang lên, mấy người cưỡi ngựa chạy ngược lại với dòng người, lướt ngang qua mặt bọn họ, chỉ để lại chút bụi đất dần lắng xuống.
Oskar nhận ra một người trong bọn họ, anh ta cùng đi với ngài Mario vào lúc sáng sớm.
Cuộc hành quân vẫn tiếp tục, diễn ra gần như ngày hôm qua, không có gì thay đổi nhiều, đồng cỏ, cây cối, một vài con chim ngang bay qua bầu trời trong xanh.
Vào lúc xế chiều, Urry mặt nhăn lại, người đàn ông tuổi gần bốn mươi không ngăn được sự ăn mòn của thời gian, trải qua gần một ngày đi bộ, bắp chân ông đau nhức mỏi nhừ, chỉ muốn ngồi xuống xoa bóp nó một chút, nhưng cũng không thể dừng lại, chỉ có thể gắng sức đi lên sườn đồi trước mặt.
Không riêng gì Urry, thể chất và tinh thần của tất cả binh lính đều gần như kiệt quệ.
Họ đang chờ mong nhận được lệnh dừng lại nghỉ ngơi, hiện tại họ chỉ muốn nhét gì đó làm đầy dạ dày của mình, ngồi trước đống lửa trại nghỉ ngơi một hồi rồi chìm vào giấc ngủ.
Trọng lượng của hành lý, lương thực và v·ũ k·hí kéo lại bước chân của bọn họ, cái sườn đồi này dường như muốn chặn đứng họ tại nơi này, đuổi bọn họ quay đầu trở lại.
Tưởng tượng còn phải kéo dài thêm sáu mươi ngày nữa, nếu như thời gian chiến dịch diễn ra như dự định, Oskar không khỏi nuốt ngụm nước miếng, cổ họng khô rát như muốn cháy, hắn tranh thủ cầm túi nước uống một ngụm lớn.
Đột nhiên, phía trước vang lên tiếng kêu, bọn họ ai nấy đều ngạc nhiên nhìn lên, nhưng không thấy có gì đặc biệt, đi càng gần, họ nhận ra kia là tiếng reo hò, dường như ẩn chứa niềm vui và cả sự giải tỏa.
Tiến thêm một đoạn ngắn, đi l·ên đ·ỉnh quả đồi, Oskar rốt cuộc biết được vì sao những người đi trước reo hò vui sướng.
Dưới chân quả đồi, phía xa xa, đập vào tầm mắt là một mảng lớn doanh trại, lều vải cắm san sát nhau, lượng lớn người ra ra vào vào, nhóm dẫn đầu của đoàn quân thành Arcop vẫn tiếp tục tiến lên, không hề cảnh giác hay chuẩn bị chiến đấu, chứng tỏ những người dưới đó không phải là kẻ địch mà họ phải đối mặt.
“Đến nơi rồi. Aaaa!” Jasper reo lên vui sướng, nụ cười tươi rói hiện rõ trên gương mặt của anh ta, người thanh niên cuối cùng lấy lại sức sống.
“Đến rồi.”
“Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.”
Âm thanh bỗng tràn ngập chung quanh, phá tan sự im lặng dài dằng dặc bị kéo dài quá lâu, vài người tăng nhanh bước chân tiến lên, có người còn vỗ tay hoặc nhảy cẫng, đều tỏ rõ sự vui sướng của mình.
Làn sóng hân hoan tràn ngập bọn họ, khi những người đi đường đến được đích, nơi họ có thể nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi.
Urry vỗ vỗ Oskar bả vai, như muốn chia sẻ niềm vui sướng trong lòng, mặc dù không nói ra khỏi miệng.
Oskar cười đáp lại, giọt mồ hồi nóng chảy trên mặt cũng không còn để tâm.
Một làn gió nhẹ thổi qua, Oskar dường như cảm nhận được nó xoa dịu, làm mát đi cơ thể nóng bỏng lâu dài phơi dưới ánh mặt trời, hắn cũng tăng nhanh bước chân, muốn đuổi kịp mấy người phía trước.
Tiếng vó ngựa từ phía sau lưng vang lên, một đội kỵ binh từ phía sau lao qua, tốc độ rất nhanh, đặc biệt là người dẫn đầu, một người đàn ông tóc đen cưỡi một con ngựa trắng cường tráng, màu lông thuần khiết và bóng bẩy, đẹp hơn bất kỳ con ngựa nào mà Oskar từng thấy trong đời.
Ông ta phi nhanh hơn tất cả, tách khỏi đội kỵ binh, người cầm cờ hiệu cũng bị bỏ lại phía sau, con ngựa như biết được suy nghĩ trong đầu của chủ nhân, càng ra sức phi như bay xuống sườn đồi, hướng về doanh trại phóng đi.
Ngoài doanh trại cũng có người phóng ngựa chạy ra, một lá cờ hiệu tung bay trong làn gió nhẹ, con đại bàng trắng trên nền vải đen nhánh.