Chương 20: Doanh trại
Rachdale, sảnh chính lâu đài, cờ hiệu của Bá tước Myers đã bị thay đổi, hiện tại trên tường là hai con quạ của Josiah Murden.
Giữa sảnh, Josiah đang ngồi dùng bữa ăn, một người mặc giáp đứng bên cạnh anh ta.
“Haarton thế nào rồi?” Josiah hỏi thăm.
“Lão già Oakland vẫn đang cố gắng chống cự, sáng nay một trận công thành diễn ra, nhưng họ không chiếm được bức tường, Basil đã rút quân vào giữa trưa.” Người bên cạnh cúi đầu trả lời.
Josiah hơi nhíu mày, hai tay đặt trên mặt bàn, những ngón tay gõ vang lên, nghĩ tới chị dâu của mình, chỉ cần bắt được Miriam, ít nhất có thể giảm bớt một nửa số binh lính ở phía đối địch.
“Miriam đâu, tìm được cô ta sao?”
“Người của chúng ta đã tìm kiếm khu vực xung quanh, nhưng không thấy dấu vết của phu nhân Miriam và Tử tước Bertram, thưa ngài.”
“Reubeu?” Josiah ngẩng đầu, nhìn người kia.
“Cũng không tìm thấy, có lẽ hắn đã chạy về Torsen.” Người kia giọng hơi run đáp lại.
Josiah im lặng, cúi đầu dùng dao cắt ra miếng thịt trên dĩa, bỏ vào trong miệng, nhấm nuốt, “Gửi tin cho Leopold, Harris và Guy, bảo họ tập trung q·uân đ·ội và tiến về phía nam, nếu người nào trước tiên chiếm được Torsen, nó sẽ thuộc về người đó.”
“Vâng thưa ngài.” Thuộc hạ như được ân xá lui lại, quay người bước nhanh ra khỏi phòng.
Josiah nuốt xuống cuối cùng một ngụm, lấy khăn ăn lau miệng, đưa mắt ra hiệu đứng bên cạnh người hầu, người sau nhanh chóng tiến lên dọn dẹp bàn.
Josiah đi ra chuồng ngựa trong sân của tòa lâu đài, nhìn con ngựa màu đen đang đứng ở nơi đó.
Josiah cầm lấy dây cương từ tay người chăm sóc ngựa, đưa tay vuốt ve con ngựa của mình, cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn của nó dưới lớp lông đen mượt.
Con ngựa thở phì phò, đưa đầu cọ sát chủ nhân của mình, mấy cái vó gõ mặt đất, như mong muốn vung chân phóng nhanh.
Josiah nói nhỏ thì thầm vào tai nó: “Sẽ nhanh thôi, ngươi sẽ nếm lại hương vị của chiến trường.”
…
Xế chiều, cách thành Arcop khoảng 30 cây số về phía tây bắc, một mảnh doanh trại xuất hiện trên đồng cỏ, phía trong tung bay nhiều lá cờ hiệu, trong đó nổi bật nhất là cáo đỏ của Tử tước Argall.
Trong doanh trại, Oskar đang loay hoay chuẩn bị cho bữa ăn.
Một đống lửa trại được đốt lên trước lều vải, đang nổ lách tách, một cái nồi sắt đen được treo trên ngọn lửa, móc trên một cái giá ba chân.
Trong nồi nước đang sắp sôi lên, hơi nước đang lượn quanh, một vài bong bóng khí nổi lên.
Oskar, mặc áo vải dài, đang tập trung vào nhiệm vụ của mình.
Hắn bắt đầu bằng cách thu thập các nguyên liệu cần thiết: một túi lúa mạch, một cái bánh mì.
Thấy nước sôi, hắn cẩn thận đổ những hạt lúa mạch vào trong nồi, cầm thìa gỗ khuấy đều rồi để đó, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, cạnh mấy người đồng đội của mình.
“Thật mỏi mệt a.” Jasper rên rỉ, anh ta xoa xoa đôi chân của mình, muốn để nó thả lỏng ra một chút.
Maxwell loay hoay trải ra tấm vải lót trong lều vải, chỉnh sửa ngay ngắn các góc của tấm vải, đặt mấy hòn đá lên để giữ mấy góc vải không bị gió thổi bay.
Một lúc sau, Oskar đứng lên quan sát, cầm ổ bánh mì khô cứng trong tay, đem nó bẻ thành những mẩu nhỏ, bỏ vào trong nồi.
Hắn khuấy hỗn hợp bằng một cái giá gỗ, đảm bảo rằng mọi thứ được phân bố đều và không dính vào đáy. Sức nóng của ngọn lửa làm cho chất lỏng trong nồi sôi từ từ, và Oskar tiếp tục khuấy để tránh vón cục.
Oskar cầm lên một cái túi nhỏ bên hông, kéo ra nút thắt, lấy ra một chút muối thêm vào nồi cháo.
Mùi thơm của nồi cháo tràn ngập không khí, hòa quyện với mùi khói của lửa trại.
Khi cháo đặc lại, Oskar nhấc cái nồi ra xa ngọn lửa một chút, ánh mắt luôn để ý đến độ đặc, đảm bảo rằng nó không quá đặc hoặc cháy.
Sau một thời gian, cháo đạt được độ đặc mong muốn, các hạt đều chín mềm.
Hắn nhấc nồi ra khỏi lửa, đặt trên nền đất, để nguội trước khi dùng ăn.
Những người khác đã chờ đợi không kịp, muốn ăn no sau một ngày đi bộ hành quân dài dằng dẵng.
Jaspar cầm một cái giá gỗ múc cháo nóng vào chén của mình, một hơi hít vào làn khói bốc lên, thưởng thức mùi thơm dễ chịu của thức ăn nóng hổi.
Oskar, Urry cùng Maxwell cũng lần lượt múc xong phần cháo nóng của mình, cầm chén gỗ ngồi trên đất, vây quanh đống lửa trại.
Oskar lấy ra bánh mì khô chấm với nước cháo ăn cùng, rồi lại dùng muỗng múc cháo cho vào miệng, một chút mùi thơm nhẹ của lúa mạch tràn ngập khoang miệng của hắn.
Những người khác cũng tập trung ăn uống, không còn nói chuyện trời đất, nồi cháo rất nhanh thấy đáy, nó được chia đều cho tất cả mọi người.
Lúc này, mọi người đều cảm thấy thoải mái, bụng được lấp đầy, năng lượng được bổ sung, khi bọn họ ăn xong, Maxwell phụ trách rửa sạch chén cùng nồi, anh ta bỏ mấy cái chén cùng muỗng gỗ vào nồi sắt, rồi xách nó đi phía ngoài tẩy rửa.
Jasper xoa xoa bụng, cầm nước uống một ngụm, nói: “Oskar, tay nghề của ngươi không tệ lắm, ngon hơn Maxwell làm nhiều.”
“Anh ấy sẽ không vui khi nghe vậy đâu, Jas.” Oskar cười đáp lại.
Urry ngồi một bên cười cười không nói gì, đứng dậy hoạt động tay chân một hồi, dẫn đầu chui vào trong lều vải, rất nhanh tiếng ngáy của ông ấy liền vang lên.
“Ta đi ngủ trước đây, quá mệt mỏi.”
Jasper xách theo đôi giày da, cũng chui vào trong lều vải.
Oskar ngồi bên đống lửa, lấy ra thanh dao găm mới mua, dùng vải mềm lau chùi một hồi, để nó sạch hết vết bụi, trở nên bóng loáng.
Hắn sờ sờ trong áo, cảm nhận được mấy đồng tiền nơi đó, an tâm trong lòng, cái mông nhúc nhích lui ra sau, tựa lưng vào một gốc cây đã bị chặt đứt, thở dài một hơi.
Hắn nhìn qua bên cạnh một cái lều vải, trước lều cũng đốt lên một đống lửa, có mấy người đang ngồi ở nơi đó cười cười nói nói, vừa nói chuyện vừa gặm trong tay bánh mì khô, bọn họ cũng cùng thuộc một đội do đội trưởng Gilbert chỉ huy, nhưng ở một nhóm khác.
Trong đó nổi bật nhất là một người thanh niên, Oskar nghe qua tên anh ta là Dan, Dan nổi bật trong đám người bởi vì trên người anh ta mặc một bộ giáp da màu nâu, trang bị hiếm hoi trong hàng ngũ bộ binh.
Giáp da làm bằng da bò hay da ngựa, nó có thể cung cấp bảo hộ cho người mặc, giảm đi tổn thương từ những cú đâm hay nhát chém mà vẫn giữ được sự linh hoạt, dù là một áo giáp da chỉ che lại được ngực bụng và sau lưng, nó vẫn rất phù hợp cho bộ binh hay cung thủ.
Oskar nhìn ngắm áo giáp một hồi, đưa tầm mắt rời đi trước khi bị chú ý, trong con ngươi không giấu được vẻ ao ước.
Nhưng không thể làm gì hơn, số tiền trong tay của hắn không đủ mua sắm một bộ giáp da, dù là một bộ bình thường nhất cũng có giá mười Dobra, bộ tốt hơn còn cao tới ba mươi lăm Dobra.
Oskar nhận được tiền lương là hai mươi đồng bạc Dobra và bốn mươi đồng xu Trite, tốn mất một đồng bạc và bốn đồng xu cho thanh dao găm và cây giáo, sau đó lại cùng nhóm của mình mua sắm lương thực cho hai ba tháng hành trình.
Mặc dù chỉ mua sắm phần lớn là bánh mì và lúa mạch, hạt dẻ, nhưng cũng tốn mất của mỗi người hơn mười tám đồng bạc.
Hiện tại hắn chỉ còn có mười mấy đồng xu Trite, gần như tiêu hết sạch tiền.
Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng bây giờ Oskar mới rõ ràng nhận thấy tích góp tiền mua sắm áo giáp là ngựa chiến để trở thành một hiệp sĩ là khó khăn cỡ nào, hiện tại hắn chỉ trông mong vào phần chia của mình trong chiến lợi phẩm, mong rằng bọn họ sẽ giành chiến thắng trong trận chiến lần này.
Oskar nhìn sắc trời, bầu trời lúc này đã tối hẳn xuống, Maxwell từ phía xa xách theo nồi đi trở về.
Oskar cùng anh ta chào hỏi một tiếng, cũng kéo lên màn vải, chui vào trong lều, nằm cạnh đã ngủ say như c·hết Jasper, nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ, chuẩn bị cho chuyến hành quân vào ngày mai.