Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 19: Haarton (2)




Chương 19: Haarton (2)

Dưới cửa pháo đài, mấy người đàn ông đang vận chuyển gạch đá che lại cánh cửa, tất cả mọi thứ tìm được đều được họ đưa tới, cố gắng lấp kín lại cánh cửa từ phía bên trong.

Bên ngoài, mấy cái thang đã được dựng lên, tựa vào bức tường đá cao hơn năm mét, đám bộ binh đi tới leo lên thang, cố gắng đạp chân lên bức tường của pháo đài.

Bọn hắn một tay cầm khiên, tay kia cầm giáo, kiếm hoặc rìu, từng bậc thang một leo lên.

Những kẻ trèo lên thang trở thành mục tiêu hàng đầu cho mũi tên của cung thủ, trên tường thành đám cung thủ đã tự do kéo cung bắn, chọn kỹ càng mục tiêu rồi buông lỏng dây cung.

Mũi tên một khi ghim trúng kẻ địch, liền mang theo thân thể của bọn hắn rời khỏi cái thang nhào té ngã xuống đất, những kẻ rơi xuống thường không qua khỏi, thân thể đầu óc vỡ nát khi chạm đất.

Một tên lính bộ leo đến sát tường thành, đạp thêm một bậc, hắn đã có thể nhìn thấy phía trong bức tường, hắn chưa kịp phản ứng liền bị ba cây giáo từ phía trong đâm ra, vết đâm không sâu, nhưng đẩy hắn rời chân khỏi thang, té ngửa ra sau, rơi xuống, c·hết đến không thể c·hết lại.

Những tên bộ binh phần lớn chịu v·ết t·hương nhẹ hoặc nặng, kể cả c·hết đi, bỏ xuống nhiều bộ t·hi t·hể, nhưng chúng vẫn không thể bước được lên bức tường pháo đài, một vài tên hung hãn dùng giáo đâm b·ị t·hương lính thủ thành, nhưng cuối cùng chỉ dừng ở nơi đó, trước khi bị lính thủ thành đẩy xuống.

Nhưng theo số lượng thang càng ngày càng nhiều được dựng lên, lính thủ thành cũng phải chống đỡ cật lực.

Peter kiếm dài giơ cao qua đỉnh đầu, chém thẳng xuống dưới, một tên lính b·ị c·hém thẳng vào đỉnh đầu, kéo theo hai ba người trên thang, rơi ầm xuống dưới mặt đất, đám lính trên mặt đất nhanh chóng tránh ra xa xa, để khỏi bị đồng đội rơi trúng làm b·ị t·hương.

Hai người đỡ lên một người còn có hơi thở lùi về hàng phía sau, đưa hắn ra khỏi vùng giao chiến.



Phía bên phải bức tường, một tên lính dùng khiên đỡ được mấy cây giáo từ trong đâm ra, chân gắt gao đạp vững trên thang, mũi giáo đâm vào xuyên qua tay một lính thủ thành, người sau té ngã lui lại.

Hắn thấy được cơ hội, nhanh chân đạp lên lỗ trống của bức tường, đang định nhảy xuống dưới bức tường, đột nhiên bên phải nhào ra một người, lưỡi kiếm sáng loáng lóe hiện lên trong ánh mắt của hắn, chân phải của hắn b·ị c·hém trúng, cắt đứt lìa khỏi thân thể, hắn hét lên đau đớn rồi té nhào xuống.

Chung quanh rất nhanh đi đến mấy người lính, đem hắn đâm trên mặt đất, tên lính công thành trên thân tràn ra máu tươi, nhuộm ướt nền đất, không còn nhúc nhích nữa.

Roderick thở hổn hển, mồ hôi trên trán chảy xuống, thấm ướt áo vải lót đệm phía trong áo giáp, tay cầm kiếm hơi run run.

“Đưa anh ta khỏi đây.” Ông ta hướng bên cạnh mấy người nói.

Người lính b·ị t·hương được đưa đi, trận chiến thủ thành vẫn tiếp tục diễn ra.

Phía dưới đám lính công thành hơi nhụt chí, nhìn đồng đội của mình té ngã khỏi thang dài rơi tan nát thân thể, máu tươi khiến cho một số người bộc phát sự khát máu và mong muốn chém g·iết từ sâu đáy lòng, nhưng cũng để một số người run rẩy, do dự không dám tiến lên.

“Tránh ra, đừng cản đường tao.”

Một tên lính bộ binh đứng dưới thang, trong lòng do dự muốn hay không bổ sung vị trí tiến lên, đột nhiên nghe một tiếng hét vang lên bên tai, hắn bị người đẩy ra, té ngã trên đất, bụi đất hỗn hợp với máu dính lên người, cơn giận nổi lên, hắn quay đầu đang muốn mắng chửi, nhưng rất nhanh ngậm miệng lại.



Đằng sau hắn, phía bên phải, một người thân hình cao to, quay lưng về phía mặt trời, bóng râm che khuất cả người của người kia, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bộ giáp đen thui cùng che phủ trước ngực lớp vải đỏ, hình dáng của hai con quạ đen nhánh.

Người kia giơ lên tấm khiên hình tròn, nó làm bằng gỗ và có một lớp da bao bọc bên ngoài, tấm khiên che khuất thân hình của hắn ta, hắn ta từng bước dẫm lên chiếc thang gỗ, từng bậc một vững vàng leo lên.

Hai mũi tên bắn từ trên lỗ trống bị chiếc khiên chặn lại, ghim chặt lên trên mặt khiên, người mặc giáp đen vẫn đạp bước tiến lên, chợt một mũi tên từ bên hông bắn tới, nó bắn trúng bên hông của người mặc giáp nhưng bật ra, không thể xuyên qua tất cả các lớp giáp, chỉ để lại một vết lõm trên bộ áo giáp, người kia hơi dừng bước rồi tiếp tục tiến lên.

Hắn ta đạp lên mấy nấc thang cuối cùng, cản lại mũi giáo từ bên trong bằng khiên, mũi kiếm đâm thẳng xuyên qua cổ họng của người đối diện, người thanh niên kia mắt trợn lên, tơ máu tràn ngập trong con ngươi màu nâu, máu tuôn như suối từ cổ họng anh ta, khuôn mặt anh trở nên xám trắng, ỉu xìu ngã xuống.

“Aaaa.”

Một tiếng hét lớn vang lên khi hắn ta nhảy vào trong bức tường, một lưỡi kiếm chém xuống, hắn ta vội vàng dùng khiên đỡ lại, lưỡi kiếm chém vào mặt khiên, sức nặng để hắn ta lui lại một bước.

Sau đó, hắn dùng khiên gạt ra lưỡi kiếm, bước tiến lên chém về kẻ địch của mình.

Roderick lui lại hai bước tránh đi lưỡi kiếm, quan sát người trước mắt của mình, hiển nhiên, đây là một hiệp sĩ thành Brivey.

Roderick hai tay cầm kiếm nhào lên, lưỡi kiếm từ phía dưới bên phải ông ta chém lên phía trên bên trái, nó lại bị tấm khiên đỡ lại một lần nữa.

Ông thu kiếm lại giơ nó qua vai trái rồi chém từ trên xuống, hiệp sĩ đối diện đưa khiên lên đầu chắn lại, khoảng cách của hai người bị kéo lại gần, hắn ta còn chưa kịp phản ứng, Roderick đã đưa đầu ra sau rồi húc thẳng vào đầu hắn.

Hai cái mũ giáp kín kẽ v·a c·hạm vào nhau, tiếng vang của sắt thép dội ra, tên hiệp sĩ Brivey rút lui hai bước, té lăn trên mặt đất, tấm khiên rời khỏi tay văng ra một bên.



Roderick nhào tới, hơi thở nóng rực của ông vang lên trong cái mũ sắt chật hẹp, mồ hôi nhễ nhại bốc lên, nhưng kẻ đối diện cũng không khá hơn là mấy.

Hai người lại bắt đầu trận chiến tay đôi của riêng mình tại trên bức tường thành, chung quanh những người khác né tránh ra không tham dự vào trận chiến của họ.

Bọn hắn chăm chú việc phòng thủ của mình, phía dưới đám lính vẫn đang hò hét leo lên, phía trên thỉnh thoảng những mũi tên và những viên đá cũng rơi xuống, ngăn chặn những kẻ mong muốn chiếm lấy pháo đài này.

Lưỡi kiếm của Roderick và hiệp sĩ kia v·a c·hạm nhiều lần, lưỡi kiếm sứt mẻ ra, lớp áo giáp cũng hiện ra nhiều vết hằn lõm xuống, nhưng vẫn kiên cường chưa bị xuyên thủng.

Roderick đỡ lại lưỡi kiếm của người đối diện, lại một lần gạt ra nó, tay của ông hơi run rẩy, tuổi đã cao khiến ông ấy không còn duy trì được thể lực cho một trận chiến kéo dài, cơn đau tràn ngập thân thể của ông, thân thể tuy cường tráng nhưng dường như đã bị vết rỉ sét ăn mòn, xương cốt như muốn rời ra thành từng mảnh.

Hiệp sĩ già hét lớn một tiếng, sau một lần v·a c·hạm, không nghỉ ngơi lấy lại sức lực, mà dồn toàn bộ lực lượng còn sót lại trong bộ thân thể xác thịt này, nhào ngã đối thủ của mình trên nền đá, cả hai lăn lộn trên mặt đất, kiếm dài đều đã rời khỏi tay.

Roderick đè trên người đối thủ, bàn tay phải nắm thành quả đấm, mang theo găng tay sắt đấm vào đầu đối thủ của mình, người kia mong muốn phản kháng, chợt, hắn liếc mắt thấy hiệp sĩ già rút ra thanh dao găm, hắn đưa tay chặn lại nhưng không kịp.

Mũi dao như ẩn chứa ý chí của Roderick, đâm vào phần cổ của kẻ địch, xuyên qua lớp vải lót dày và lớp giáp xích, cắt ra da thịt, máu tươi tuôn ra, người kia vùng vẫy một hồi rồi không còn nhúc nhích nữa.

Roderick ngã ra một bên, ngôi sao trắng trước ngực đã nhuộm thành màu đỏ, chỉ có phần ngực chập chùng để đám thuộc hạ biết được ông vẫn còn sống.

Trận chiến tiếp tục cho đến giữa trưa, đám lính công thành đã mệt mỏi về cả thể xác và tinh thần, họ hoảng sợ nhìn về phía bức tường cao cao, một vài kẻ trốn chạy bị đội đốc chiến chém c·hết, nhưng bức tường vẫn đứng vững nơi đó.

“Rút lui đi, hôm nay đến đây thôi.” Basil hậm hực nói với thuộc hạ của mình.