Chương 1: Oskar
Trong một khu rừng ở phía tây vương quốc Aswia, xứ Weskast.
Từ phía xa xa nhìn tới, có thể thấy một bóng người ngồi bên bờ suối, có thể nghe được tiếng nước suối róc rách chảy qua khe đá.
Bóng người kia ngồi im lặng, hình dáng của người này được phản chiếu bởi dòng suối trong vắt. Đây là một thiếu niên, có một đôi mắt màu nâu và một mái tóc ngắn rẽ ngôi màu đen. Cặp mắt kia đang qua lại đảo quanh tìm kiếm thứ gì.
Thiếu niên bỗng đứng lên, mở miệng nói:
“Hôm nay phải bắt được ít nhất hai con.”
Thiếu niên đứng thẳng người lên cao khoảng hơn một mét bảy, thân mặc một bộ quần áo bằng vải bố, khá là dơ bẩn, đã không nhìn ra màu sắc ban đầu, nhưng có thể nhận ra nó đã rất lâu chưa được giặt sạch, dưới chân mang một đôi giày da.
Thiếu niên quay người đến bên một gốc cây cách đó không xa. Một cây giáo gỗ tựa vào bên thân cây, giáo gỗ cao ngang bằng thiếu niên, đầu trên được vót nhọn.
Hắn cầm lên cây giáo, sau đó quay người lại bên dòng suối, tiếp tục quan sát hồi lâu.
Sau một hồi quan sát, thiếu niên cởi áo ra, lộ ra cơ thể khá cường tráng, cơ bắp không to lớn nhưng khá cân đối.
Tiếp theo, hắn lại kéo lên ống quần rồi bỏ giày, cầm theo giáo để chân trần bước vào dòng suối.
Nước suối không quá sâu, ngang với bắp chân của hắn.
Hắn chậm rãi “rình rập” bước từng bước nhỏ tiếp cận cái hốc đá mà mình để ý từ nãy đến giờ.
Hắn giơ lên cây giáo, tay phải cầm ở gần phần cuối, còn tay trái đặt ở giữa cây giáo, đỡ nhẹ phía dưới.
Phần đuôi giáo cao ngang đầu hắn, mũi giáo chĩa xuống nước, cách mặt nước khoảng một gang tay.
Bỗng “vụt” một tiếng, tay phải hắn hơi kéo nhẹ cây giáo về sau sau đó dùng sức ném giáo về mục tiêu, cây giáo theo đó cắm vào mặt nước, nước suối bắn lên tung tóe, chỉ để lại một đoạn gần một nửa thân giáo trồi phía trên mặt nước.
Thiếu niên nở nụ cười hài lòng, đi đến lôi cây giáo lên, phía trên đầu giáo đã cắm chặt một con cá.
…
Khu rừng này tên là Yorga, nó được coi như là ranh giới giữa ba vùng đất của vương quốc Aswia, xứ Weskast ở phía nam, xứ Helmelo ở phía bắc và xứ Alklen ở phía tây.
Lúc này, thiếu niên kia đã đi ra khỏi rừng, đạp bước vào một đường mòn dẫn trở lại làng Orman, nơi mà hắn sinh sống.
Đi khoảng gần nửa giờ, hắn đã thấy được hình bóng ngôi làng ở phía xa xa.
Xung quanh cũng dần xuất hiện bóng dáng những người khác, bọn họ đa số trên vai vác lấy cuốc, quần áo lấm lem, đang trên đường trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả trong đồng ruộng.
Bọn họ cười nói vui vẻ, thấy thiếu niên cũng hướng hắn gật đầu, mỉm cười.
“Oskar, hôm nay cũng có thu hoạch?” Một người nhìn xem hắn, biết rõ nhưng vẫn hỏi.
“Hôm nay là ba con, chú Sam.” Oskar cười ha ha đáp lại.
Trên mũi giáo của hắn, thình lình có ba con cá buộc lại với nhau treo ở đó, theo bước đi của hắn mà vung vẩy qua lại.
Lại bước thêm khoảng trăm mét, Oskar dừng lại trước một ngôi nhà, nó là ngôi nhà lớn nhất trong làng.
Ngôi nhà làm bằng gỗ, có hai tầng, không gian bên trong khá lớn, gồm ba phòng ngủ và một phòng ăn.
Oskar không vào nhà mà là đi ngang qua bên hông ngôi nhà, đi đến bếp sau.
Hắn nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang nấu ăn, Oskar lấy chùm cá trên giáo xuống, giơ trong tay nói:
“Dì Alice!”
“Oskar, lại bắt được cá sao? Được rồi, đặt ở đó đi, hôm nay chúng ta lại được ăn canh cá.”
Người phụ nữ trung niên đáp lại, mặt hiện lên nụ cười, trong tay vẫn bận rộn không ngừng.
Oskar đặt cá ở trên cái bàn bên cạnh, cầm giáo gỗ rời khỏi nhà bếp, đi về một phòng nhỏ cách ngôi nhà lớn khoảng vài chục mét, đó mới là nơi hắn ngủ lại.
Oskar đem giáo gỗ tựa ở trước cửa phòng nhỏ, sau đó ngồi vào một cái ghế đẩu nhỏ, tựa lưng vào cánh cửa, nhìn về phía chung quanh cảnh sắc.
Sắc trời đã sắp tối xuống, mọi người trong làng đã quay trở lại sau một ngày làm việc, mỗi ngôi nhà đều có khói bếp đang bốc lên.
Hắn cứ như vậy ngồi thẩn người ra, trong đầu lặp lại ghi nhớ kiến thức đã học được trong ngày.
Mãi cho đến phía xa xa, truyền đến tiếng dì Alice hô hoán mới làm hắn bừng tỉnh.
“Oskar, mau đến đây, cơm làm xong rồi.”
“Vâng. Cháu qua ngay đây.”
Oskar vung chân ra chạy chậm đến bếp sau, giúp đỡ dì Alice bưng lấy thức ăn mang vào trong phòng ăn.
Trong phòng ăn, ở giữa bày ra một cái bàn dài bằng gỗ, chung quanh có đặt sáu cái ghế.
Sau một lát, thức ăn và dụng cụ đều đã chuẩn bị sẵn sàng trên bàn.
Lúc này, một người đàn ông và một thiếu niên đang từ ngoài đi vào phòng.
Người đàn ông này cao khoảng một mét tám, thân thể khỏe mạnh, có thể nhìn thấy cơ bắp qua lớp áo vải mỏng.
Hắn đối Oskar gật đầu và ngồi vào chủ vị.
Oskar cũng đáp lại: “Ngài Mario.”
Ngài Mario, tên đầy đủ là Mario Dunn, một hiệp sĩ. Và ngài ấy cũng chính là người cai quản làng Orman, đồng thời đã tuyên thệ hiệu trung với Tử tước Adam.
Người thiếu niên kia cũng ngồi vào ghế, cái ở bên tay trái ngài Mario, hắn hướng Oskar cười cười.
Hắn gọi Lance, con trai của hiệp sĩ Mario, lớn hơn Oskar một tuổi, cũng chính là bạn thân duy nhất của hắn từ nhỏ đến giờ.
Lại sau đó, một người phụ nữ từ trên lầu đi xuống, đây là vợ của ngài Mario, phu nhân Ena.
Phu nhân Ena ngồi vào bên tay phải ngài Mario.
Lúc này, Oskar cùng dì Alice đem thức ăn múc vào đĩa của từng người, ngoài bánh mì cùng đậu hầm, mỗi người còn có một chén canh cá.
Mario chờ xong xuôi, lên tiếng:
“Ngồi vào bàn đi Oskar, dì Alice.”
Oskar tự lấy thức ăn cho mình, sau đó ngồi xuống kế bên Lance, ngồi đối diện hắn là dì Alice.
Mọi người dùng bữa ăn trong im lặng, Oskar cũng từ từ giải quyết xong tất cả thức ăn trong đĩa, sau đó phụ dì Alice một tay dọn dẹp mọi thứ về bếp sau.
Hắn sau đó qua loa rửa mặt rồi kéo lấy thân thể về phòng nhỏ của mình, trèo lên giường ngủ.
Về phần Oskar tại sao lại ở trong nhà của một hiệp sĩ, và làm công việc của một người phục vụ.
Cái này phải nói đến chuyện của mười năm trước, cha hắn đã tham gia một trận c·hiến t·ranh dưới lệnh trưng binh của hoàng gia và sau đó c·hết trên chiến trường, mẹ hắn sau khi nghe tin c·hết của chồng, cũng đổ bệnh và q·ua đ·ời.
Oskar năm đó tám tuổi, đến và ở chung với gia đình của hiệp sĩ Mario, người cũng đã từng chiến đấu cùng cha của hắn trên chiến trường.
Mario còn sống sót trở về sau c·hiến t·ranh và được phong tước hiệp sĩ, Oskar ở đây và phục vụ như một người hầu của hiệp sĩ, với mơ ước một ngày nào đó, chính mình cũng sẽ trở thành một hiệp sĩ.
…
Sáng hôm sau, tiếng gà gáy phá tan một đêm yên tĩnh, mọi người dần thức dậy và chuẩn bị cho một ngày làm việc.
Oskar lò mò xuống khỏi giường, tùy tiện rửa sơ qua mặt, sau đó đi đến trước cửa nhà hiệp sĩ Mario chờ đợi.
Qua một hồi, Mario cùng con trai Lance đi ra. Trong tay Lance còn cầm theo hai thanh kiếm.
Lance phất tay cùng Oskar chào hỏi: “Sớm a, Oskar.”
“Ngươi ngủ quá nhiều, Lance.” Oskar đáp lại.
Sau đó, chính là tập luyện hàng ngày, Lance và Oskar luyện tập sử dụng kiếm, hiệp sĩ Mario sẽ đứng bên cạnh quan sát và hướng dẫn.
Lance đem trong tay một thanh kiếm đưa cho Oskar, nói:
“Lần này đừng thua quá nhanh.” Giọng cậu ta tràn ngập tự tin.
“Ngươi cũng vậy.” Oskar không hề chịu thua kém.
Hai người rút kiếm ra khỏi vỏ, đứng cách nhau khoảng mười bước chân, quan sát đối thủ của mình.
Việc này bọn họ đã làm lặp đi lặp lại hàng nghìn lần, kể từ khi lên mười tuổi.
Đầu tiên là kiếm gỗ, bắt đầu với các loại gỗ nhẹ và kích cỡ nhỏ để phù hợp với tuổi tác, sau đó biến thành kiếm sắt và kích cỡ bình thường.
Đối thủ cũng thay đổi từ cọc gỗ, biến thành tuổi tác gần bằng nhau thiếu niên, thỉnh thoảng Mario cũng sẽ đích thân hướng dẫn bọn họ.
Oskar hai tay cầm kiếm, giơ ở trước người, từ từ bước lại gần Lance.
Lance khuôn mặt cũng hiện lên vẻ nghiêm túc, từ từ tiếp cận.
Đầu tiên, chính là t·ấn c·ông cùng phòng thủ. Lance hét lên, giơ kiếm qua đỉnh đầu và chém mạnh xuống. Oskar hai tay nắm chặt chuôi kiếm, thân kiếm đổi thành giơ ngang đón đỡ một chiêu này.
Lưỡi kiếm và lưỡi kiếm chạm nhau, Oskar hơi lui lại, sau đó vung kiếm lên chém ngang từ dưới lên về phía bên trái của Lance, Lance cũng ổn định thân hình sau đòn đánh, kiếm giơ lên đỡ lại.
Sau một hồi lẫn nhau chặt chém và đón đỡ, hai người hơi lùi lại nghỉ ngơi một hồi.
Lần này, Oskar tiến lên trước, vung kiếm chém từ trên xuống dưới, Lance sớm phát giác được và né người sang bên phải, đưa kiếm chém ngang về phía bên hông Oskar.
Oskar cuống quít lăn lộn tránh né, thanh kiếm rơi trên mặt đất. Lance lúc này nở nụ cười chiến thắng.
Oskar không đi nhặt lên kiếm, mà khiêu khích nhìn Lance, Lance hiểu ý bạn thân, cũng bỏ xuống trong tay kiếm, nhào về phía đối thủ.
Hai người lại tiếp tục tranh đấu, nhưng lần này vật lộn.
Bọn hắn vật lộn không hề có luật lệ gì, bao gồm cả đấm đá, khuỷu tay, khóa cổ, quăng ném.
Khoảng vài phút sau, Oskar đem Lance đè trên mặt đất, một tay bẻ ngược cánh tay của hắn ra sau, một tay đè lại hắn sau gáy.
Cuối cùng, trận đấu ngày hôm nay kết thúc, Lance thắng trận đấu kiếm, nhưng lại thua mất trận đấu vật.
Hai người nằm trên mặt đất nghỉ ngơi thở hổn hển, trên mặt đều mang theo mỉm cười.
Hiệp sĩ Mario nhìn bọn hắn, cười cười đi về phía chuồng ngựa.