Chương 197: Tamara
Icrane, Vương Đô.
Hoàng cung, trong phòng ăn.
Căn phòng lớn với đủ loại đồ trang trí đẹp mắt, những cái ghế được điêu khắc chạm trổ đủ loại họa tiết, những giá nến bằng bạc cũng được làm từ tay những người thợ khéo, ánh nến lung linh đang chiếu tỏa khắp cả căn phòng.
Trên bàn dài đặt đủ loại món ăn, phong phú và thơm ngon.
Đồ ăn thì nhiều nhưng cũng chỉ có ba người ngồi ăn, từ trái sang phải lần lượt là Nữ hoàng Evelyn, Vua Hector và Công chúa Cicely.
Hector trải khăn ăn trên đùi, đôi tay nhỏ nhắn cầm lấy dao và nĩa, từ từ chậm rãi cắt thịt trong đĩa thành từng miếng nhỏ, sau đó từng miếng nhỏ đưa vào miệng, nhai nuốt kỹ càng.
Trong một lúc lâu, không có âm thanh nào ngoài tiếng động phát ra khi ba người ăn uống.
Một lát sau, khi cả ba đều đã ăn xong, Evelyn phất tay ra hiệu cho người hầu dọn dẹp thức ăn trên bàn, ba người chuyển sang một bàn tròn nhỏ hơn, nhấm nháp rượu, trò chuyện với nhau.
Evelyn lau chùi miệng sạch sẽ, nhìn liếc qua con trai mình, mở miệng cười nói: “Hôm nay lại có một người nữa gửi thư tới.”
Cicely tràn đầy hứng khởi: “Lần này lại là ai vậy mẹ?”
Hector nghe vậy thì trên mặt tràn đầy nhàm chán, nhưng vẫn lắng tai nghe.
Evelyn nói: “Nữ Tử tước Claylyn của thành Varilobor, nàng đề cử con gái mình Ivy.”
“Con nhớ được hôm qua là ông lão nhà Ravendall.”
Evelyn gật đầu: “Hắn ta đề cử rất nhiều thiếu nữ xứ Stympi, tổng cộng có tới năm mươi người, từ rất nhiều gia tộc khác nhau trong vùng.”
Hector trầm ngâm rồi nói ra suy nghĩ của mình: “Hắn ta hẳn là thay mặt Bá tước Arnlace nói chuyện.”
Evelyn gật đầu, cảm thấy con trai mình đã dần biết cách sử dụng đầu óc rồi, nó cần phải quen thuộc với việc suy nghĩ mọi chuyện khi ngồi trên cái ghế kia.
“Bác của ngươi cũng gửi thư tới, hắn có nhắc tới Theresa.”
Hector lần này khựng lại, mặt mũi khó coi nhìn mẹ mình: “Chị Theresa.”
Nữ hoàng gật đầu.
Vị Hoàng đế tuổi trẻ thở dài một hơi, “Bọn hắn sao lại nhàm chán như vậy, suốt ngày hoặc là tự đề cử, hoặc là đề cử con gái, cháu gái, chị gái của mình, thật sự phiền phức.”
“Vì các nàng muốn trở thành Hoàng hậu, bọn hắn muốn người nhà mình trở thành vợ của con trai ta.”
Cicely cười nói: “Ngươi sớm muộn cũng phải kết hôn, em trai.”
“Ta còn rất nhỏ.” Âm thanh non nớt cố tỏ ra quật cường.
“Không còn nhỏ nữa rồi, hiện tại ngươi là vua.”
Evelyn nhìn con gái mình: “John đâu rồi, hắn còn bám lấy con sao?”
Nàng Công chúa vô ý thức nhìn xuống cổ mình, chuỗi ngọc xinh đẹp được nàng đeo trên cổ, tô điểm thêm vài phần khiến cho nhan sắc của nàng càng diễm lệ hơn.
“Hắn đã rời đi, nói mình phải trở về nhà lo liệu chuyện gì đó.”
“Con biết có chuyện gì sao?”
Cicely lắc đầu.
Evelyn liếc nhìn chuỗi ngọc kia, “Vợ của hắn, con gái của Tử tước Geen thành Honde vừa bị g·iết c·hết một cách tàn nhẫn.”
Khuôn mặt của vị Công chúa hơi tái đi một chút, “Mẹ không phải có ý muốn nói?”
“Ta không biết con gái, nhưng có vẻ như chuyện này xảy ra tạo thuận lợi cho hắn theo đuổi con.”
Cicely nhìn chuỗi ngọc, lập tức đưa tay ra sau tháo nó xuống đặt trên bàn, “Hắn điên rồi, con làm gì có cảm giác gì với hắn ta.”
“Khi nào gặp lại hắn, con sẽ đưa trả chuỗi ngọc, không, để con gọi người mang nó đi Moncoba.”
Evelyn mỉm cười, “Không cần thiết, nó là của con rồi, không cần phải đưa trả lại cho bất cứ kẻ nào cả, về phần John Houghton, hắn sẽ nhận được phần đền bù xứng đáng.”
Sau đó nàng xoay qua con trai mình, cũng chính là Hoàng đế hiện tại của Aswia, từ từ nói: “Trên buổi triển lãm kia có rất vật trang sức xinh đẹp, nhưng đằng sau mỗi một vật đều có máu tanh và tiền bạc to lớn bỏ ra, chỉ vì một chút thiện cảm của Cicely mà bọn hắn đã điên cuồng như vậy, ta tự hỏi những cô gái xinh đẹp kia sẽ bỏ ra những gì, để có thể trở thành cô dâu Hoàng gia.”
Cicely hít sâu một hơi, cảm thấy chuỗi ngọc trước mặt mình bỗng dưng không còn hấp dẫn nữa, trong óc giống như tưởng tượng ra được máu tươi và ý đồ dơ bẩn bám ở phía trên.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Mẹ muốn làm gì?”
Evelyn lấy khăn lau chùi bàn tay con trai mình, phía trên dính một chút dầu mỡ, “Ta sẽ để cho em trai con, Hoàng đế của Aswia tự lựa chọn cô dâu của nó, một buỗi lễ ra mắt, tất cả những quý tộc trong vương quốc này muốn trở thành Hoàng hậu, đi tới đây, tại Vương Đô, để xem sức hút của Hector lớn đến đâu.”
---
Giữa trưa, học viện hiệp sĩ.
Hiện tại là giờ học đấu kiếm do ngài Archie Oakland phụ trách.
Giữa sân, Felix cầm trong tay thanh kiếm thép, nó chưa được mài sắc lưỡi, để đám học viên không làm tổn thương nhau khi luyện tập.
Nhưng nếu chịu phải một đòn đánh mạnh thì cũng không dễ chịu một chút nào.
Felix hiểu rõ việc đó hơn bất cứ ai, cứ nhìn mấy vết thâm đen trên mặt hắn liền biết.
Hắn liếc lên phía trên khán đài, thầy của hắn đang ngồi ở phía trên quan sát.
Ngoài ra còn có các quý tộc khác, những thiếu nữ quý tộc cũng xem việc nhìn đám đàn ông con trai đánh nhau là một dịp vui, các nàng còn âm thầm đánh cược với nhau xem người nào chiến thắng.
Phía dưới sân có anh trai, em trai và cả người yêu của họ, thỉnh thoảng có những tiếng hét lên cổ vũ, tiếng reo mừng chiến thắng, hay khổ sở sụt sịt khi thấy người mình quan tâm bị tổn thương.
Phía trên đó không có ai quan sát trận đấu của Felix ngoài Roland, những người khác tập trung vào các trận đấu khác trên sân.
Tên nhóc dùng hai tay nắm chặt lấy thanh kiếm, nó khá là nặng so với tuổi tác của hắn, phía trước mắt người kia vung kiếm chém thẳng xuống, hắn đưa kiếm chống đỡ, sau đó lui lại một bước, chém ngang.
‘Keng keng’
Từng tiếng v·a c·hạm vang lên, hai tên nhóc vung vẩy hai thanh kiếm trao đổi chiêu thức.
Felix hít thở sâu, cố gắng ép cơ thể tuân theo nhịp điệu hô hấp mà thầy mình đã dạy, đôi tay dồn sức, những đường kiếm vung vẩy trong không trung, đôi mắt mở to quan sát cử động của đối thủ, qua nhiều ngày luyện tập hắn đã tiến bộ hơn rất nhiều so với khi còn ở tại Brivey.
Roland tập trung ánh mắt xuống dưới kia, mỉm cười đánh giá tên học trò của mình, đôi chân nó vững vàng, ánh mắt nó kiên định, tên nhóc này là một kẻ chịu được sự rèn luyện, ăn được nỗi khó nhọc, nó sẽ tiến bộ rất nhanh.
“Đó là học trò của ngươi sao?”
Một giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai.
Roland liếc mắt sang, cười: “Tamara.”
“Felix Murden, học trò của ta.” Hắn gật đầu khẳng định, rồi hỏi lại.
“Ngươi hôm nay không vẽ tranh sao?”
Cô gái kia xoa xoa cổ tay, nhăn nhó nói: “Mấy cô nàng ép buộc ta vẽ suốt mấy ngày rồi, hôm nay bỗng muốn đi ra ngoài buông lỏng một chút.”
“Ngươi không đi vẽ cho mấy tên quý tộc nữa sao, nghe nói bọn hắn trả công rất cao.”
Tamara dùng giọng điệu buồn buồn nói: “Bọn hắn không chỉ muốn vẽ tranh.”
Roland dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Tìm ra kẻ nào tung tin đồn nhảm chưa?”
Cô gái lắc đầu: “Bọn hắn tung những tin đồn kia, khiến cho ta rất bực bội, đôi lúc có chút xíu nhớ mong những ngày xưa cũ, khi ta ngồi đây vẽ huy hiệu cho đám hiệp sĩ các ngươi.”
Roland cười: “Chút ít tiền đó đâu đủ cho ngươi đi đây đi đó.”
“Đúng vậy a, cho nên ta mới phải kiếm thêm chút tiền, ta còn muốn đi tới những quốc gia khác nữa, ngắm nhìn mọi phong cảnh trên đường đi.”
Cô nàng nói đến đây, liếc qua một chỗ trên khán đài, khóe miệng cong lên, rồi đứng dậy, “Tạm biệt a, Roland, ta phải đi tiếp tục công việc, gần đây mấy cô nàng quý tộc đến Vương Đô rất nhiều, phải làm việc suốt ngày đêm a.”
Roland nhìn bóng người lả lướt kia rời đi, nàng tràn đầy mệt mỏi qua lời nói và hành động, hắn thở dài, nhớ tới em trai quá cố của mình.
‘Keng’
Dưới sân vang lên một âm thanh chát chúa, thanh kiếm của kẻ đối diện rơi trên mặt đất, Felix nhe răng hào hứng nhìn về phía khán đài, khuôn mặt vui vẻ bỗng có chút xụ xuống khi thấy thầy Roland không có quan sát cảnh tượng vừa rồi.