Chương 198: Hướng dẫn
Trong một góc khán đài, hai người thanh niên ăn mặc quần áo của đội bảo vệ thành phố đang ngồi quan sát.
Răng Sói Wilfred nhìn theo bóng lưng nữ họa sĩ Tamara, hắn đứng dậy, nói với Lance một tiếng, “Ta đi trước.”
Rồi hắn chạy theo bóng hình kia biến mất.
Lance liếc mắt qua liền biết chuyện gì xảy ra, đội trưởng của hắn tương tư người phụ nữ kia không biết bao lâu rồi, hồn phách giống như bị giam cầm mất, đoạn thời gian trước mỗi lần hắn tích góp đủ tiền liền mò đi tìm nàng, sau đó mang về một bức tranh, Lance đã thấy được đống tranh hắn cất giữ trong phòng mình.
Không nghĩ tới một con sói giống Wilfred lại có ngày rơi vào tình huống giống như vậy, trong mỗi bức tranh đều có thể nhìn thấy sự lúng túng, ánh mắt ngưỡng mộ và hướng tới của người thừa kế của thành Batgot.
Đối tượng mà hắn hướng tới không ai khác ngoài nữ họa sĩ kia, người đang múa bút phác họa bóng hình hắn.
Thanh danh của Tamara cũng không tốt, có nhiều tin đồn trên phố nói xấu nàng, mỗi lần bắt gặp kẻ nào nói tới chuyện đó Wilfred Brindo đều nổi điên lên, nhẹ thì mắng chửi, nặng thì tên xui xẻo kia không thể tránh khỏi một trận đòn nhừ xương.
Lance gia nhập vào đội bảo vệ đã được một khoảng thời gian, đám người trong thành gọi bọn hắn là Mũ Đỏ, bởi cái mũ giáp mang màu sắc bắt mắt của bọn họ.
Biết được hắn từng chiến đấu cho phe Bertram Houghton tại chiến trường Alklen, Răng Sói cũng có chút bất ngờ vì sự trùng hợp này.
Nhưng không có gì khó xử cả, Lance nói tới Oskar cho đội trưởng của mình, mô tả người hình dáng người bạn thân, nhưng người đội trưởng cũng không biết có người nào giống vậy hay không.
Trên bãi chiến trường hỗn loạn kia, hắn không biết được mình đã làm b·ị t·hương ai, hay đã g·iết c·hết bao nhiêu người.
Cuộc c·hiến t·ranh kia đã kết thúc, bọn hắn chỉ có thể sống cuộc đời ở trước mắt mà thôi.
Ngoài thời gian tuần tra làm nhiệm vụ, hắn thường ngày hay tập luyện một mình tại trụ sở tại thành tây, thỉnh thoảng lại đến đây quan sát các học viên trong học viện luyện tập, đến Vương Đô hắn mới biết được có một nơi chuyên môn huấn luyện các hiệp sĩ, nhưng chỉ những quý tộc hay người có thân phận đặc biệt mới được gia nhập trong đó.
Hôm nay hắn cùng đội trưởng đến đây, không nghĩ tới lại gặp được Tamara, và không có chút nào sai lệch với suy đoán của hắn, Wilfred lại bị hút đi.
Bởi một nụ cười, bởi một ánh mắt, hay một động tác vu vơ của nàng.
Lance ngồi lại tại chỗ, nhìn xem những cuộc đấu phía dưới kia, từng trận từng trận dần dần phân ra thắng bại, một vị hiệp sĩ mặc áo choàng trắng đi qua lại giữa các cặp đấu, ra hiệu cho bọn hắn bắt đầu hay kết thúc, tách ra những cái đầu nóng đẩy buổi tập đi quá xa, thỉnh thoảng còn hướng dẫn cách thức ra chiêu.
Sau trận đấu, Archie lại chỉ ra những lỗi sai mà đám học viên mắc phải, đôi khi hắn còn tự mình cầm kiếm lên hướng dẫn, mỗi lần người hiệp sĩ kia nói chuyện, Lance đều lắng tai nghe, lại tập trung quan sát mỗi cử động của hắn ta.
Ngoài học viện, trên đường phố đông đúc, Wilfred đuổi kịp Tamara, hắn còn chưa mở miệng, đôi mắt lười biếng kia đã quay lại, biết rõ là Răng Sói theo mình, nàng nở nụ cười.
“Có chuyện gì vậy, Sói?”
Người thanh niên trước mặt đã cùng nàng gặp nhau lần đầu tiên tại thành Bagbed, khi đó nàng vẽ cho hắn bức tranh đầu tiên, người thanh niên mặc vào bộ áo giáp, đứng cạnh bên con ngựa mình vừa mua sắm được, khuôn mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt nhìn nàng đắm đuối.
Và rồi hai người gặp lại tại Vương Đô, Tamara thỉnh thoảng lại vẽ một bức tranh cho hắn, tên thanh niên dường như cũng không quan tâm đến thanh danh không tốt mà kẻ khác nói về nàng.
Hắn nhìn nàng giống như nhìn người yêu, ánh nhìn kia không mang theo quá nhiều áp bách, không phải giống ánh mắt muốn chiếm đoạt của mấy tên quý tộc khác, nhưng bao hàm sự tôn trọng, âu yếm, ngưỡng mộ.
Đáy lòng Tamara hơi nhúc nhích một chút, nhưng rồi yên tĩnh lặng xuống.
“Không có việc gì ta gặp ngươi không được sao?”
“Hừm, giọng điệu của ngươi hôm nay hơi khác thường.”
Wilfred thở dài, tỏ ra chán nản: “Sao ta không gặp được ngươi sớm hơn một chút.”
Hai người bước đi bên cạnh nhau, Tamara cười ha ha, không che giấu được sự vui vẻ, nhỏ giọng nói: “Ngươi biết ta kết hôn với Elias năm nào sao, khi đó chắc ngươi vừa hơn mười tuổi, lần sau đừng nói như vậy.”
“Ngươi tại sao lại như vậy?”
“Cái gì tại sao, cái gì như vậy?” Tamara thắc mắc.
“Tại sao lại hấp dẫn người như vậy, không chỉ riêng ta, nhiều kẻ khác cũng bị ngươi hấp dẫn, nhưng ngươi lại luôn thờ ơ, luôn ở xa xa, tại sao phải đem một vật trang sức không bán trưng bày ra trước mọi người, để bọn họ chỉ có thể khát khao mà không thể đạt được, ngươi không sợ có kẻ ra tay c·ướp đoạt sao?”
Tamara cười càng đắc chí, liếc mắt người thanh niên đi song hành với mình, “Ta nào có lỗi gì, sao ngươi trách ta được hả Sói, ngươi có biết người đầu tiên ta yêu là ai không?”
Wilfred lắc đầu.
“Anh trai của Elias.”
“Bông Hồng Sắt.”
“Đúng vậy a, hắn là người ta yêu đầu tiên.”
“Vậy tại sao?”
“Trái tim sắt đá kia không thèm để ý tới ta, nên ta chấp nhận cưới một người theo đuổi khác, Elias Foxrish.”
Wilfred quay qua, đau lòng nói: “Ngươi vì sao lại tùy ý như vậy.”
“Ta cũng không biết a, nhưng cuộc hôn nhân này cũng không tệ lắm, chỉ có điều Elias yêu ta nhiều hơn là ta yêu hắn mà thôi, hắn đôi lúc không vui vì chuyện đó, rồi hắn đi, bỏ lại một mình ta.” Giọng nàng u buồn.
“Vậy những lời đồn kia.”
“Ngươi tin tưởng sao?”
Răng Sói lắc đầu.
“Có những kẻ muốn ra tay c·ướp đoạt.” Tamara nhỏ giọng.
“Thứ gì?” Wilfred có chút khó hiểu khi nàng chuyển chủ đề.
“Vật quý giá kia, ta, ngươi không phải vừa ví von như vậy sao, ta nói là đã từng có những kẻ muốn c·ướp đoạt vật quý, ta tưởng bọn hắn coi trọng tài năng hội họa của ta, nhưng bọn hắn chỉ muốn chiếm lấy thân thể xác thịt này.”
“Kẻ nào!” Con sói gầm gừ.
“Đừng lo, chúng không đạt được ý muốn!”
Nói xong nàng lại quay sang bên cạnh, “Ngươi thì sao, Sói, ngươi muốn làm k·ẻ c·ướp sao?”
“Ta sẽ không tổn thương ngươi, ta sẽ là người mẫu cho ngươi vẽ tranh, chỉ cần vậy là đủ rồi.”
Tamara che miệng cười, “Một ngày nào đó ta muốn đi du lịch khắp nơi, có lẽ chúng ta có thể đồng hành cùng với nhau.”
Nàng dừng bước trước một cánh cổng, “Có vài vị tiểu thư đang chờ đợi ta, lần sau gặp a.”
Wilfred gật đầu nói: “Tạm biệt.”
Rồi hắn tiếp tục tiến lên phía trước, mũ giáp đỏ đội trên đầu, tay trái đè lại chuôi kiếm, áo choàng phất sau lưng, chậm rãi tiến bước trên đường phố.
Tamara nhìn xem bóng lưng kia, cảm thấy có chút khác biệt với những người đàn ông mình đã gặp trước đây.
“Lại một người theo đuổi nữa sao?”
Một người phụ nữ lớn tuổi từ trong cửa bước ra, “Nếu không ta đưa cô trở về Snovsto, thật chán ngán lũ quý tộc ở nơi này.”
Tamara không đáp lại bà ta mà nhỏ giọng nói: “Hắn không giống với những tên kia, hắn đơn giản hơn, trực tiếp hơn, nhưng cũng chân thành hơn.”
“Cô rung động rồi.” Bà ta lườm Tamara, khóe miệng cong lên.
Tamara mỉm cười, cầm lên tay người phụ nữ, “Không, hắn có lẽ có thể trở thành một người bạn, vậy thôi.”
“Đi, vào trong thôi.” Nàng kéo lấy bà ta đi vào nhà.
Trong sân huấn luyện, chờ tất cả mọi người đều đã rời đi, Lance đứng dậy, thấy hiệp sĩ Archie vẫn còn trong sân, anh ta đang thu thập xếp gọn lại mấy thanh kiếm đặt lên giá, còn đám học viên đã kéo nhau đi một nơi khác, tiếp theo là giờ học đấu vật do ngài Roland dạy.
Archie cũng chú ý tới tên Mũ Đỏ ở lại cuối cùng, hắn không quan tâm lắm, cho tới khi người thanh niên kia bước xuống khỏi khán đài, không phải rời đi mà đi đến gần, đứng cách hắn vài mét im lặng nhìn xem hắn.
Archie quay đầu lại, thấy tên nhóc kia ngập ngừng không mở lời được, trong đầu lướt qua chút ký ức, lờ mờ nhận ra tên nhóc mà Felix đụng phải, hắn mở miệng nói: “Có chuyện gì, đội bảo vệ thành phố có việc tìm ta sao?”
“Không, thưa ngài, chỉ là, ngài có thể hướng dẫn ta sao?” Lance lấy hết sức lực nói ra.
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.