Chương 196: Cầu lửa
Maximilian ngán ngẩm nhìn trời, rồi lại cuối đầu lật xem trong tay quyển sách nhỏ, đây là sách thầy Arvin đưa cho hắn, để dạy hắn học chữ.
Trước khi được thầy Arvin nhận làm đệ tử, hắn cũng biết chữ nhưng không nhiều, hàng ngày thường ở nhà phụ giúp cha mẹ làm việc, khi rảnh rỗi thì đến đền thờ.
Cái đầu nhỏ rời mắt khỏi trang sách, quay lại nhìn xem hàng bậc thang dài dằng dẵng kia, nối liền từng bậc từng bậc kéo xa ra khỏi tầm mắt, nghe những người kia nói nó dẫn tới đỉnh núi.
Thầy của hắn chưa trở về.
Ngày hôm nay nữa là đủ ba tuần, nhưng ông ấy vẫn chưa xuống núi.
Có một vài người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nhưng hắn vẫn nghe thấy được, họ nói có lẽ ông ấy đ·ã c·hết dọc đường, có người thì an ủi hắn bảo rằng nếu hiện tại ông ấy chưa xuống thì có lẽ ông ấy đã thành công lên đến đỉnh rồi.
Gió mạnh thổi bay đất cát, thổi loạn mái tóc dài của Maximilian, hiệp sĩ Patrick đang từ đằng xa đi tới đây, ôm theo một bó rơm khô, hắn ta đã cởi ra bộ áo giáp của mình, trên người mặc một bộ áo dài màu xám.
Patrick cho mấy con ngựa ăn cỏ, liếc qua tên nhóc tóc nâu.
“Thầy ngươi vẫn chưa về sao?”
Hắn lắc đầu, đôi mắt có chút bất an, có chút lo lắng, lật được vài trang sách lại quay đầu lại một lần.
Một trong những người áo đen mở mắt ra, nói nhỏ: “Đừng quan tâm nữa, hắn có hành trình của hắn, ngươi cũng có nhiệm vụ của mình, khi trở về hắn ta sẽ vui vẻ khi thấy ngươi vâng lời và siêng năng học tập.”
“Vâng.”
Maximilian cúi đầu một cái, cố gắng không chú ý tới cầu thang đá nữa, bàn tay nhỏ lật trang sách qua, đọc thầm những đoạn văn được ghi chép.
Quyển sách này có ghi những mẩu chuyện ngắn, hắn đang đọc tới một câu chuyện về một chiến binh, người chiến binh đi du lịch một mình, đến một vương quốc xa lạ rồi chiến đấu trong trận chiến mình vừa vặn gặp được.
Câu chuyện thu hút tên nhóc, để hắn không còn phân tâm nữa, ánh mắt trong trẻo lướt qua từng dòng từng chữ, trong không gian im ắng, chỉ có tiếng mấy con ngựa nhai rơm rạ, tiếng lật sách loạt soạt, tiếng gió thổi vù vù.
Từ khi ba người tới đây, ngoài mấy vị tu sĩ canh giữ ở chân núi, Maxmilian chưa hề gặp được người nào khác, nơi này hoang vu, không có người ở, không có thú vật, phải đi rất xa mới có thể tìm thấy những bụi cỏ rải rác trên mặt đất.
Không có khách viếng thăm, hơn hai mươi ngày trôi qua trong sự nhàm chán, may mắn là hắn có cuốn sách làm bạn.
Maxmilian thỉnh thoảng nhớ tới nhà của mình ở Matheri, nhớ cha mẹ, nhớ anh trai Kane.
Ngày bọn họ rời Matheri, chiếc xe ngựa đi một đoạn ra khỏi thành chừng vài cây số, rồi dừng lại ở một ngôi làng nhỏ, thầy Arvin dẫn hắn đi tới một ngôi nhà rách nát đổ sụp, chỉ tay vào đống phế tích kia rồi nói.
“Đây là nhà cũ của ta, hơn ba mươi năm rồi ta mới lại nhìn thấy nó, cha mẹ của ta bệnh c·hết trong ngôi nhà này mười năm trước, em trai ta thì đã đi đến một nơi khác sinh sống.”
“Bây giờ gặp lại chắc nó cũng sẽ không nhận ra anh trai mình, đó là những thứ ta đã hi sinh khi bước lên con đường này, những gánh nặng ta phải vác trên vai, và là hành lý cho chuyến đi dài.”
Nói xong thầy nhìn hắn, nhỏ giọng: “Con cũng phải trải qua những chuyện giống như vậy Maxi, con phải mạnh mẽ lên, bàn tay vững vàng nắm chặt đống hành lý trên vai, hành trình của con vừa mới bắt đầu, bước đi cùng ta, chúng ta sẽ đồng hành cũng nhau.”
Hắn nhìn thấy ánh mắt thầy Arvin khác lạ, mang theo nhiều cảm xúc khi nói ra những lời này, cúi đầu đáp: “Vâng, thưa thầy.”
Dân làng hiếm ai biết đây là ai, ba người đứng trước căn phòng rách nát kia không quá năm phút, rồi tiếp tục lên đường.
Hiện tại Maxi lại nhớ tới những lời của thầy mình, bỗng có chút nhớ nhà, mới rời khỏi hơn một tháng mà nỗi nhớ đã tăng lên rất nhiều, dường như càng đi xa nhà, xa nhà càng lâu nỗi nhớ lại tăng thêm một phần.
Sau lưng bỗng truyền tới một hồi tiếng ‘leng keng leng keng’ âm thanh trong trẻo kia đánh thức Maxi, kéo hắn trở về với thực tại.
Âm thanh đó cũng gây nên sự chú ý của các tu sĩ và hiệp sĩ Patrick.
Có vài vị nhắm mắt từ rất lâu cũng mở mắt ra, bước ra khỏi phòng, quay hướng về chỗ âm thanh.
Một bóng dáng từng bước từng bước một đi xuống núi, tấm vải đỏ bay phất phơ trong gió, nhưng thân hình thì thẳng tắp không chút nào chao đảo.
Âm thanh kia là do một sợi xích sắt phát ra, một sợi xích dài nhỏ, một đầu gắn vào trên một đồ vật vuông vức, khi bóng người đi đến gần, Maxi nhận ra đó là một quyển sách lớn, đầu còn lại của sợi xích tự do vung vẩy trong gió, thỉnh thoảng v·a c·hạm vào nhau phát ra âm thanh leng keng kia.
Người kia đạp bước đi xuống, từ đằng xa, Maximilian đã nhận ra đó là thầy của mình, hắn bỏ quyển sách nhỏ trên tay xuống rồi bước tới vài bước, đứng im chờ đợi ông ấy.
Patrick cũng bỏ xuống công việc trên tay mình, đứng thẳng người lên, mắt cũng chăm chú vào bóng người kia.
Các tu sĩ thì nhìn ông ấy với ánh mắt khâm phục và hâm mộ.
Không phải kẻ nào cũng có thể vượt qua thử thách và tới được đỉnh núi.
Arvin bước đến gần, có vẻ như chuyến đi xuống núi không làm ông ấy mỏi mệt bằng lúc lên núi, đôi chân vững vàng, ánh mắt kiên định, từng bước từng bước một bước xuống.
Khi ông ấy cách bọn họ chừng năm mét, Maximilian mới nhận ra sự thay đổi của thầy mình, thân thể ông ấy ốm yếu hơn, trên thân đã cởi bỏ bộ áo choàng dài màu đen kia, khoác lên một tấm vải đỏ như lửa.
Đôi tay vững vàng cầm giữ quyển sách lớn, làn da nhiều chỗ dính tro bụi màu đen.
“Thầy.”
Maximilian nhỏ giọng nói.
Arvin mỉm cười: “Maxi.”
Tên nhóc nhận ra sự khác lạ, sự thay đổi của thầy mình, ánh mắt ông sáng ngời như được thắp sáng, nụ cười trên môi cũng không phải miễn cưỡng, không còn cảm giác đè nén, không còn cảm giác lung lay.
Ông ấy không còn mang theo một nỗi buồn, một sự day dứt khó tả nữa, mà như ngọn cỏ tỏa bừng ra sức sống, khác biệt hoàn toàn với thân thể đã mon men bước vào tuổi già của ông.
Vị tu sĩ đã tiếp đón Arvin lên tiếng: “Tư tế, chúc mừng ngươi hoàn tất hành trình này.”
Arvin quay qua, nở nụ cười: “Cảm ơn về lời chúc.”
Hắn dừng một nhịp, nói tiếp: “Nhưng đây không phải là đích đến cuối cùng của ta, nó chỉ là một điểm dừng không có ý nghĩa trên chặng đường dài dằng dặc mà thôi.”
Hắn nói ra lời mà vị tu sĩ trên núi nói với mình, không biết hắn đã trải qua những gì, nhưng không chỉ có đức tin được củng cố, tín ngưỡng càng thêm vững vàng, mà thân thể giống như cũng được sinh ra một lần nữa, tràn đầy sức sống và động lực.
Ánh mắt của vị tu sĩ kia như biết cười, đáp lại: “Vậy ta chúc ngươi vững bước trong hành trình sắp tới, đó sẽ là một chuyến đi xa sao?”
Arvin ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít một hơi dài, đem không khí nơi đây thu hết vào trong lồng ngực, sau đó thở ra một hơi, “Đó sẽ là một chuyến đi dài.”
Hắn quay qua đệ tử của mình, gọi: “Maxi, cầm lấy.”
Arvin hai tay đưa quyển sách tới, Maximilian cầm lấy, đôi tay chùng xuống vì độ nặng của nó, sợi dây xích chạm tới mặt đất bên dưới.
“Kinh Cầu Lửa, ta đã xin xỏ rất lâu mới lấy được nó, một trong những bản chép tay cổ xưa, mong rằng ngươi sẽ học tập thật tốt.”
Một vị tu sĩ từ trong phòng đi ra, đem một cái áo choàng trắng khoác lên người Arvin, sợi dây thắt lưng đỏ choàng qua vai hắn, Arvin gật đầu cảm ơn, rồi bước xuống, nhìn Patrick cười một cái.
“Đã lâu không gặp, không ngại chở giúp ta đi một đoạn đường chứ?”
Patrick cúi đầu, “Ta sẽ phục tùng yêu cầu của ngài, tư tế.”
Arvin liếc mắt nhìn áo choàng trắng, thắt lưng đỏ và tấm vải đỏ trên người mình, nhỏ giọng: “Vậy khởi hành thôi, chúng ta đi lên phía bắc.”
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.