Chương 195: Cho nước
Ranh giới của hai vùng đất Melitos và Stympi.
Chiếc xe ngựa màu đen tiến lên trên con đường vấp vênh ngoằn nghèo, chạy qua chạy lại trong hẻm núi nhỏ, hiệp sĩ Patrick nắm lấy dây cương, cẩn thận điều khiển mấy con ngựa chạy chậm.
Trong xe, Arvin và đệ tử của mình Maximilian ngồi cạnh nhau, tên nhóc nhỏ con kia đang lật xem một quyển sách nhỏ và mỏng.
Hắn đưa mắt ra bên ngoài nhìn ngắm, thấy toàn đá là đá, mặt đất cũng hiếm thấy được một ngọn cỏ xanh, quay qua hỏi thầy mình:
“Đây là đâu vậy, thưa thầy?”
Arvin đáp: “Dãy núi Sindover.”
“Chúng ta phải đi qua dãy núi để đến vùng đất phía bên kia sao?”
Arvin lắc đầu nhỏ giọng nói: “Chúng ta sẽ đến một ngọn núi trong dãy núi này.”
Hắn vừa dứt lời thì xe ngựa ra khỏi hẻm núi, dừng lại tại trên một khoảng không gian rộng rãi khoáng đạt.
Arvin nhẹ nhàng vén lên tấm màn che, nhìn ra bên ngoài, hắn hít thở một hơi thật sâu, bước xuống xe, nhìn một bóng hình ở phía xa xa, nó có màu đen, đỉnh núi cao cao, có thể nhìn thấy bề mặt gồ ghề nhiều rãnh của nó.
Maximilian cũng nhón người lên, đưa mắt nhìn qua kia, mở miệng hỏi thầy mình: “Là nó sao?”
“Đúng vậy, chúng ta cần tới đó.”
Arvin vỗ vai hiệp sĩ một cái rồi trèo trở lại trên xe, chiếc xe tiếp tục tiến lên, chạy nhanh trên mặt đất gồ ghề, khi đến gần ngọn núi, mặt đất dần dần chuyển sang màu đen, chúng là từng mảng khô cứng, mặt đất trụi lủi không thấy một ngọn cỏ.
Lòng vị tư tế đỏ rạo rực, đôi bàn tay nắm vuốt lẫn nhau.
Khoảng một giờ sau, chiếc xe ngựa dừng lại.
Hai thầy trò leo xuống xe.
Maximilian đưa mắt nhìn tới, thấy có vài người mặc đồ đen đứng ở phía trên cao nhìn xuống, sau lưng bọn họ là một khối bia đá, những căn phòng được xây dựng bằng đá, những ngọn cờ màu đen đỏ tung bay trong gió.
Tên nhóc lau trán một cái, cảm thấy không khí ở nơi này dường như nóng hơn, hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp của mặt đất dưới bàn chân mình, nhiệt độ xuyên qua lớp đế giày mỏng, không quá nóng mà có một xíu dễ chịu.
Mấy người kia quan sát ba người mới tới, một trong số bọn họ bước xuống mấy bậc thang, từng bậc từng bậc đi xuống gần bọn họ.
Cầu thang kia được lót bằng những tảng đá đen lớn, bề mặt sần sùi, kích cỡ mỗi bậc đều đều gần bằng nhau.
Người xuống tới dáng người cao cao, còn cao hơn cả hiệp sĩ Patrick nửa cái đầu, hắn ta trên đầu trùm kín bằng mũ.
Hiệp sĩ dòng Tro nhìn thấy hắn ta thì cúi đầu chào, rồi lui lại nửa bước.
Đôi mắt của người kia lướt qua vị hiệp sĩ một chút, rồi trở lại trên người Arvin, một giọng nói khàn khàn xuyên qua lớp vải mỏng.
“Tư tế, ngươi đến đây làm gì?”
Arvin cúi thấy đầu xuống, “Đức tin của ta lung lay dữ dội, ta cần sự trợ giúp.”
Người kia liếc nhìn Arvin, xuyên thẳng vào trong ánh mắt của hắn, sau một hồi, hắn nhỏ giọng đánh giá: “Không tệ như ngươi nói a.”
Arvin sững sờ một chút, liếc qua tên nhóc bên cạnh, “Có vẻ như đệ tử của ta đã trợ giúp ta một phần, nhưng ta nghĩ mình vẫn nên viếng thăm nơi này, để cho chắc chắn.”
Người kia gật đầu, “Theo ta đi.”
Hắn bước đi, giọng nói phát ra lần nữa, “Một mình ngươi thôi.”
Arvin quay sang đệ tử, “Ở đây chờ đợi ta.”
Maximilian cúi đầu: “Vâng, thưa thầy.”
Arvin ngước nhìn ngọn núi cao chót vót trước mắt mình, hít sâu một hơi, đạp bước tiến lên.
Người kia dừng lại ở trước một căn phòng, chờ đợi Arvin lên tới chỗ mình, hắn đưa tay chỉ l·ên đ·ỉnh núi, “Hành trình của ngươi, và chỉ có một mình ngươi.”
Arvin gật gật đầu, không nói nhiều nữa, bước lên từng bậc từng bậc thang.
Sau lưng lại truyền tới giọng nói kia, “Đừng quay đầu lại.”
“Khi ngươi muốn bỏ cuộc, nhớ tới lý do khiến ngươi phải bắt đầu.”
Sau đó không gian trở về với sự im lặng, Patrick cột chắc ngựa, mang theo Maximilian đi vào một căn phòng ở chân núi để nghỉ ngơi.
Tên nhóc kia thỉnh thoảng đưa mắt lên nhìn một hồi, thấy bóng dáng thầy mình dần dần xa, cúi đầu ngửa đầu, không lâu sau thì ông ấy biến mất tăm m·ất t·ích.
Một giờ trôi qua, Arvin ngẩng đầu lên, thấy đỉnh núi vẫn không gần hơn chút nào, đôi chân già nua thì trở nên mệt mỏi, cơ bắp đau nhức, hắn cắn chặt răng, lau đi mồ hôi, tiếp tục leo lên.
Ba giờ trôi qua, bầu trời trở nên u ám một chút, không khí dần mát mẻ hơn, không còn nóng bức giống ở phía dưới kia nữa, những cơn gió thổi qua lại, giống như muốn xô ngã thân hình cô độc kia, Arvin dừng lại, ngồi trên bậc thang mà lấy lại sức, sau đó hắn lại tiếp tục leo lên.
Sáu giờ trôi qua, những bậc thang không thay đổi độ cao, chúng vẫn đều tăm tắp, nhưng Arvin dường như phải tốn càng nhiều sức lực mới leo lên được mỗi một bậc, bậc thang càng về sau lại càng trở nên khó leo hơn với vị tư tế.
Hắn đọc thầm trong miệng: “Cố gắng lên! Cố gắng lên!”
“Một bậc nữa! Một bậc nữa!”
‘Bịch’
Arvin bỗng quỵ gối, đôi chân đã không còn chống đỡ nổi nữa, hắn mỏi mệt nằm dài trên mấy bậc cầu thang bằng đá, đôi mắt u ám hướng lên trời, cảm giác bầu trời càng gần mình hơn.
Một cơn gió lạnh thổi qua, luồn vào trong thân thể, hắn rùng mình một cái, có vẻ như lớp áo mỏng không che chắn được cho hắn trong điều kiện này.
Không khí càng ngày trở nên càng lạnh hơn khi hắn leo lên càng cao, hắn trở người lại nằm úp sấp, dùng cả tay lẫn chân bò dậy, nhìn xem đỉnh núi vẫn cách rất xa kia, hít sâu một hơi, trong lòng dường như chạm tới một thứ gì đó, chợt cơ thể giống như được tiếp thêm động lực, người đàn ông đứng dậy, đôi chân hơi run rẩy, nhưng hắn vẫn tiếp tục tiến lên.
Từng giờ từng giờ trôi qua.
Hắn không biết mình đang ở đâu, có gần đến đỉnh núi hay chưa, hắn chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những bậc thang ở ngay dưới chân của mình, cố gắng nâng lên ý chí mà leo lên từng bậc một.
Khi bầu trời bắt đầu xuất hiện ánh sao, sức lực trong thân thể vị tư tế cũng đã cạn kiệt, Arvin bị bóng đêm bao phủ, không khí tràn ngập cô độc và lạnh lẽo, tiếng hít thở nặng nhọc hơn.
Mỗi bậc thang, mỗi bước tiến đều khiến hắn mất một số lớn thời gian để vượt qua.
Trước mắt bỗng xuất hiện một chút ánh sáng, nó le lói, ảm đạm, nhưng lại như món quà cho con trẻ, như một ngụm nước mát cho người khách lữ hành bị lạc lối trong sa mạc, như ngọn hải đăng đột ngột xuất hiện, dẫn lối thủy thủ bị mất phương hướng trong bão tố.
Tiếng bước chân không đều đặn vang lên trong màn đêm, thân thể dơ bẩn dính đầy bụi đất và mồ hôi, tóc tai lộn xộn bết dính, hắn dùng tất cả sức lực của mình bước vào tòa kiến trúc kia.
Đưa mắt qua trái phải quan sát, nó giống với một nhà nguyện nhỏ, ánh sáng nhỏ kia là từ một ngọn lửa được đặt ở chính giữa, xung quanh nó ngồi xếp bằng một loạt những người đàn ông, có già có trẻ, có người nhắm mắt im lặng, có người mở mắt ngắm nhìn, có người lẩm bẩm tự nói điều gì.
Arvin tiến lại gần ngọn lửa kia, hắn cảm nhận được hơi ấm lan tràn trên làn da của mình, khóe mắt hơi ẩm ướt, hắn ngồi bịch xuống ở gần sát ngọn lửa kia.
Hắn đưa ra bàn tay có nhiều nếp nhăn của mình, làn da không còn mịn màng căng bóng như thời trai trẻ nữa, đôi tay kề sát lại, lộ rõ khuyết điểm ở dưới ánh sáng của ngọn lửa, hơi ấm dịu nhẹ xâm nhập, giống như phục hồi hết sự mệt mỏi, hắn nắm chặt lại đôi bàn tay của mình.
Một lần nữa cảm thấy có sức lực chảy trong cơ thể.
Đôi mắt óng ánh phản chiếu ngọn lửa đỏ, cổ họng đột nhiên khô khốc, bây giờ hắn mới nghĩ tới mình không uống nước từ sáng sớm đến giờ.
Một cái chén gỗ dìm ngập vào trong ao, tiếng những giọt nước tí tách nhỏ xuống nền vang lên, một bàn tay nhẹ nhàng đưa tới, chìa ra trước mắt Arvin.
“Uống đi, ngươi hẳn là khát lắm rồi.”
Arvin ực ực uống cạn hết nước, thở ra một hơi dài, cảm giác như sống lại.
Người kia lại nói tiếp: “Nghỉ ngơi hồi phục đi, ngươi còn có một chặng đường rất dài phải đi.”
Nói xong hắn thấy được vẻ ngạc nhiên trong mắt vị tư tế, liền nheo mắt mỉm cười: “Không phải ngươi cho là mình chỉ mất chưa tới một ngày là leo lên đến đỉnh núi rồi chứ.”
“Đây không phải là đích đến cuối cùng của ngươi, nó chỉ là một điểm dừng không có ý nghĩa trên chặng đường dài dằng dặc mà thôi.”