Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 194: Hẹn gặp lại




Chương 194: Hẹn gặp lại

Oskar đứng ở dưới gốc cây trên tầng thứ ba của căn cứ, nhìn xem khung cảnh phía dưới, lần đầu tiên tới căn cứ hội lính nỏ hắn cũng đứng ở đây ngắm nhìn xuống, khi đó phía dưới đám lính đa số trở lại trong phòng ở của mình, cánh cổng ở phía bắc cũng đóng kín.

Hiện tại thì khác xa, cánh cửa kia mở toang ra, từng dòng người từ bên ngoài đang từ từ tiến vào, trên vai gánh theo nỏ lớn, từng đội từng đội lính nỏ từ các nơi trở về.

Trong căn cứ cũng trở nên nhộn nhịp hơn hẳn, binh lính đứng đầy trên các sân huấn luyện, bọn hắn đấu vật, đánh cược, tập luyện bắn nỏ, sữa chữa trang bị.

Những chuyến xe chở theo hàng hóa cũng tới các nơi kéo đến, mang theo lương thực và v·ũ k·hí trang bị cung cấp cho họ.

Sau khi hắn và Midas trở về, qua sáu ngày thì thương đội của Stan cũng quay trở lại Loshek.

Đội của hắn đã tập hợp tại căn cứ ngày hôm qua.

Noah hiện tại đang cùng với Jaxton tập luyện cưỡi ngựa, hắn muốn mau chóng thuần thục kỹ thuật cưỡi ngựa và dành dụm tiền mua sắm một con ngựa cho riêng mình, sau khi trải qua chuyến đi lần này, hắn đã không muốn cứ như vậy đi bộ hành quân nhiều ngày liền.

Nhóc tóc đỏ thì trở nên có chút khác lạ, thỉnh thoảng ngẩn người ra cười một mình, Oskar không cần suy nghĩ cũng biết hắn đang nghĩ về ai.

Cô nàng Amelia Gilldall dường như đã c·ướp mất trái tim của con ngựa hoang này.

Những người khác trong đội thì phải huấn luyện nhiều hơn, bọn hắn mỗi ngày luyện tập đến rã rời mới được trở về nghỉ.

Midas nói muốn để cho bọn hắn tăng lên chút ít cơ hội sống trong trận chiến sắp tới.

Noah bây giờ trở thành người hướng dẫn bọn hắn trong khi tập bắn nỏ, sau đó là một phần nhỏ thời gian tập luyện cận chiến do Oskar phụ trách.

Thời gian một tuần trôi qua nhanh chóng, người đàn ông tên Joren kia loanh quanh trong căn cứ cả ngày với hai tên thuộc hạ của mình, trên mặt vẻ sốt ruột và lo lắng không giấu được, mãi cho đến ngày thứ tám.

Trong căn cứ hội lính nỏ, trước mỗi một khu ký túc xá của đám lính đều tập hợp một đội một trăm người, mỗi một người đều đã được trang bị đầy đủ, nỏ lớn, kiếm ngắn, túi đựng tên, giáp da hoặc giáp xích, nón sắt, thắt lưng và móng vuốt (công cụ lên dây nỏ) đối với lính khiên thì còn kèm theo khiên lớn và v·ũ k·hí dài.

Không chỉ vậy, bọn hắn còn mang theo lương thực, lều vải, chăn vải, dây thừng, vân vân.



Từng đội từng đội nối đuôi di chuyển xuống đồi, ra khỏi cánh cổng, rời đi căn cứ.

Phía bên ngoài, những chiếc xe ngựa hoặc là trống không, hoặc là chất đầy hàng hóa đã chờ đợi sẵn sàng.

Đám lính chồng chất hành trang lên xe, cả những thanh nỏ lớn và những tấm khiên lớn, giảm bớt gánh nặng trên đường hành quân của mình.

Oskar cưỡi trên lưng Xám, nhìn đám đông mấy ngàn binh lính chuyển động, trái tim trong lòng ngực đập nhanh hơn, lần trước khi tham gia c·hiến t·ranh hắn là một trong số đám bộ binh, trang bị còn không bằng đám lính trước mắt.

Hiện tại thì đã khá hơn một chút.

“Đi thôi.” Midas cưỡi ngựa đi ngang qua, Oskar tranh thủ thúc giục ngựa của mình tiến lên.

Quân đội hành quân trong kỷ luật và đội hình ngay ngắn, dẫn đầu là khoảng một trăm binh lính, sau đó là hàng xe chở đồ kéo dài, đám lính còn lại đi xung quanh hai bên những chiếc xe.

Midas tiến tới chỗ hội trưởng Philip, nơi đó còn đứng hội phó Gareth và mấy người khác nữa.

Chờ Midas tới nơi, Philip liếc nhìn qua căn cứ một lần cuối rồi xoay đầu ngựa tiến về phía bắc, một đoàn người thúc ngựa chạy chậm.

Không quá lâu sau, bọn hắn vượt qua những người dẫn đầu, ngựa không chậm lại mà chạy thêm một đoạn nữa, tiếp cận thành Loshek.

Có lẽ bởi vì hội trưởng Philip là người nhà của Bá tước, nên việc một đội quân với số lượng đông đảo như vậy di chuyển trong lãnh thổ cũng không gặp bất kỳ kẻ nào ngăn cản.

Khi nhóm người ngựa tới cổng thành Loshek, Oskar thấy được mấy chiếc xe ngựa ngừng ngoài cổng, xung quanh đứng mấy chục hiệp sĩ và binh lính, ngăn cản không cho người dân đến gần những người ở chính giữa.

Cờ hiệu lưỡi rìu trắng của gia tộc Goldnor tung bay trong gió.

Bá tước Goldnor ra khỏi thành đưa tiễn em trai mình.

Ban đầu khi nhóm người cưỡi ngựa này xuất hiện, dân chúng còn không có ngạc nhiên quá lớn, nhưng đến khi một đội quân theo sau họ mà tới, đông nghìn nghịt hành quân từ từ tới gần, đám lính thủ thành và người dân sửng sốt và lo lắng.



Nhưng thấy lãnh chúa không có phản ứng gì bọn hắn mới lắng lại lòng mình một chút, hoảng hốt và tò mò nhìn xem đội quân kia tiếp cận.

Philip ghìm cương xuống khỏi ngựa, bước tới gần một người đàn ông lớn tuổi có nét mặt giống hắn mấy phần, giang hai tay ôm chầm lấy ông ta.

Bá tước Stephen Goldnor cũng siết chặt hai tay, sau đó buông ra, cười tươi tắn nhìn xem đứa em trai của mình.

Đứng cạnh hắn là một cô gái có vóc dáng cao lớn vạm vỡ, nàng cúi chào Philip một cái, rồi ánh mắt tập trung tới trên người Midas, nghiềm ngẫm nhìn hắn, bàn tay thô to đặt trên bờ vai, ghé sát lại bên tai hỏi nhỏ: “Ngươi thực sự muốn đi sao?”

Oskar đứng gần, thấy được lỗ tai đội trưởng của mình ửng đỏ lên, người đội trưởng thường ngày oai nghiêm không sợ ai lại có chút quẫn bách khi đối mặt cô gái này.

Oskar cũng không dám coi thường cô ta, cô nàng không mặc váy mà là mặc giáp, không phải giáp da mà là một bộ giáp sắt, trước ngực còn có huy hiệu nhà Goldnor.

Cô ta để tóc dài nhưng buộc gọn sau đầu, làn da không mịn màng trắng trẻo mà có chút rám nắng, dáng dấp cường tráng lấp đầy bởi cơ bắp, kinh khủng nhất là Oskar nhìn thấy v·ũ k·hí được cô nàng mang theo hai bên hông, một lưỡi rìu to và một chùy gai.

Hai thứ v·ũ k·hí này hắn chỉ từng thấy mấy vị hiệp sĩ mạnh mẽ và dữ tợn nhất sử dụng, không nghĩ tới một cô gái mà lại mang theo cả hai loại v·ũ k·hí này.

Trong đầu hắn khi nghĩ tới một nữ chiến binh thì thường liên tưởng tới những loại v·ũ k·hí như cung tên, dao găm, roi, hay thanh kiếm dài mỏng.

Hình tượng trước mắt thật sự là khó có thể tưởng tượng ra được.

Midas cảm nhận độ nặng của bàn tay đặt trên vai mình, hắn đưa mắt nhìn Bá tước Goldnor, sau đó lại nhìn hội trưởng Philip, cuối cùng là Hugo, nhưng ánh mắt kia vẫn nhìn hắn chằm chằm.

Trong đôi mắt trong trẻo mang theo sự quan tâm lo lắng, Midas hơi cúi đầu nhỏ giọng đáp lại: “Ta sẽ tự bảo vệ mình, ta có thể tự chăm sóc cho bản thân thật tốt, ta đã trưởng thành rồi Gwyneth.”

“Ngài nên để hắn tự quyết định bước đi của mình, tiểu thư Gwyneth.” Hugo bước lên, ngập ngừng một chút rồi lên tiếng.

Đáp lại hắn là một ánh mắt hung tợn, Gwyneth hét lên: “Ai mượn ngươi xen vào!”

Hugo lui lại một bước, mặt tái đi, cúi thấp đầu không dám nói nhiều nữa.



Stephen và Philip thì cười ha hả nhìn xem cảnh tượng này.

Gwyneth quay trở lại nhìn Midas, thở dài một hơi, nàng đổi một khuôn mặt, đổi một giọng điệu, giống như từ ác ma biến thành thiên sứ: “Vậy thì nhớ đập bọn Uswen ra bã cho ta!”

Midas cúi đầu đáp: “Vâng!”

Hugo tiến tới một bước, Gwyneth khó chịu nhìn hắn một lát rồi lui ra, nhường lại không gian.

Người hội trưởng của thương hội Cowanii đưa tay tới định vỗ vai Midas, nhưng rồi bàn tay ngừng giữa không trung, rồi thu tay trở lại, tất cả lời nói trong lòng hóa thành ba chữ: “Chúc bình an.”

Hắn cũng cười hướng Oskar gật đầu một cái.

Midas tiến tới chỗ Bá tước Stephen Goldnor, nhỏ giọng trò chuyện với ông ta, hai người trông có vẻ thân thiết, Gwyneth cũng tham gia cuộc trò chuyện.

Oskar nghe nàng xưng với Stephen là cha, vậy ra đây là tiểu thư thành Loshek.

Philip thì cùng Hugo nói về chuyện chuẩn bị lương thực, công tác hậu cần và vận chuyển q·uân đ·ộim, những chiếc thương thuyền của thương hội Cowanii sẽ vận chuyển hậu cần cho hội lính nỏ.

Oskar đứng cạnh con ngựa của mình, im lặng chờ đợi bọn họ chia tay nhau.

Đám dân thành cuối cùng yên tâm khi đội quân đông đảo kia vượt qua Loshek, tiến về hướng bắc.

Bọn hắn nhìn thấy mấy là cờ hiệu mới phát giác ra đây là hội lính nỏ.

Có người xứ khác lần đầu thấy được cảnh tượng này, không kìm lòng được cảm khái nói: “Không nghĩ tới một tổ chức lính đánh thuê lại đông đảo như vậy!”

Không quá lâu sau, Philip và Midas leo lên ngựa, cúi chào vị Bá tước già, rồi cả nhóm phóng ngựa đuổi theo đoàn quân của mình.

Stephen Goldnor đưa mắt nhìn theo một lát, nhỏ giọng: “Hẹn gặp lại.”

Hắn và con gái leo lên xe ngựa và trở lại trong thành.

---

Cảm ơn Nấm tặng hoa.