Chương 193: Vàng và máu
Ban đầu Oskar tưởng rằng bọn hắn sẽ chào đón, sẽ đáp lời, ít nhất cũng sẽ gật đầu hay mỉm cười khi nhìn thấy đội trưởng Midas.
Nhưng không giống như trong tưởng tượng của hắn, đám người tập trung ánh mắt nhìn tới, ngoài mấy người như Herman, Paxton và hội phó Gareth, những người còn lại đều tò mò và quan sát, liếc mắt đánh giá hai tên thanh niên vừa bước vào trong phòng.
Người đàn ông trung niên mở miệng: “Ngươi là ai?”
Oskar nuốt ngụm nước miếng, liếc qua đội trưởng, sau đó lại nhìn người kia, hắn ta thật sự nghiêm túc sao?
Một người khác nhìn qua Midas, lắc đầu tỏ vẻ cũng không biết.
Người đàn ông trung niên kia nói: “Tên nhóc này là ai mà bắt chúng ta phải chờ đợi.”
Midas vẫn cười nhàn nhạt, cũng không có đáp lời, mấy người đội trưởng ngồi tại bàn cũng giống như không để ý tới hắn nhưng hắn cũng không xấu hổ hay ngại ngùng, chỉ là mỉm cười đứng đó.
Oskar nhìn Herman, người sau hướng hắn cười khổ một cái.
Bỗng một tiếng vỗ bàn vang lên, đó là do người đàn ông lớn tuổi ngồi ở chủ vị phát ra, tất cả mọi người chợt lâm vào trong sự im lặng.
Ngay cả Midas cũng hơi cúi đầu xuống, hai mắt hướng về ông ta.
Người đàn ông có mái tóc hoa râm, dáng dấp cao lớn và đôi mắt màu xanh, hắn từ từ đưa mắt nhìn qua một lượt những người ngồi tại bàn.
Ở đây có hội phó, các đội trưởng, những kẻ trải qua nhiều ngày huấn luyện và chiến đấu, những kẻ không sợ hãi khi đặt chân lên chiến trường, nhưng lại không ai dám đối nghịch ánh mắt kia, không có người nào dám đối mặt với hắn.
Nhìn xem phản ứng của đám người, nhìn cách bọn hắn phục tùng, thấy được sự tôn kính trong mắt bọn họ, Oskar liền biết đây là ai.
Ở nơi này không còn người nào có quyền uy như vậy, ông ta lại ngồi ở chủ vị, hội phó Gareth đang ngồi ở phía bên tay phải ông ta.
Đây chỉ có thể là hội trưởng.
Người mà hắn đã nghe kể từ đội trưởng của mình.
Philip Golnor.
Chờ tất cả mọi người im lặng, Philip mới đưa mắt nhìn lên, lướt qua Oskar một cái, rồi lại quay trở lại trên người Midas, trong mắt mang theo sự vui vẻ, niềm tự hào, hứng khởi và hy vọng.
Hắn đưa ra tay trái của mình, chậm rãi nói từng chữ: “Đây là Midas Cowanii.”
Nghe tới cái họ này, mọi người gật đầu đánh giá Midas.
Bọn hắn biết rõ nhà Cowanii, nhưng chỉ giới hạn ở Hugo Cowanii, hội trưởng của thương hội, người hay tới lui cung cấp v·ũ k·hí lương thực trang bị cho bọn hắn, bọn hắn cũng từng tham gia nhiều chuyến hộ tống hàng hóa cho thương đội, có thể nói hội lính nỏ và thương hội Cowanii gắn bó với nhau rất mật thiết.
Philip tiếp tục nói: “Midas đã tham gia vào hội lính nỏ, hiện tại hắn là một đội trưởng, là đồng bạn của các ngươi.”
Nói xong, hắn cười mỉm quay sang người đã lên tiếng ban đầu: “Lachlan, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Người kia vội vàng lắc đầu: “Ha ha, hội trưởng, ta chỉ là đùa với hắn một chút, người tuổi trẻ không phải rất thích đùa giỡn sao, chúng ta cũng vừa tập hợp không lâu, chờ không lâu, chờ không lâu chút nào?”
Hắn vừa lắc đầu vừa xua tay.
Những người khác cũng không có ý kiến gì nữa.
Philip lại hướng Midas nói: “Đến đây, ngồi cạnh ta.”
Midas gật nhẹ đầu, sau khi ngẩng đầu lên hắn lại không có ngay lập tức đi tới chỗ ngồi, mà cười nói: “Xin chào mọi người, hân hạnh gặp mặt lần đầu tiên, ta tên là Midas Cowanii.”
“Đi thôi.” Hắn nói nhỏ với Oskar rồi đi tới phía bên trái của hội trưởng Philip, ngồi xuống đối diện với hội phó Gareth.
Những người khác nhíu mày, vị trí này thường được để trống, không nghĩ tới hôm nay lại để cho một tên nhóc con ngồi lên, có vài người tỏ vẻ không mấy hài lòng, nhưng không ai tiếp tục ồn ào.
Một vài kẻ hướng Midas đưa lên nụ cười thân thiện, bọn hắn không ngại làm thân với gia tộc giàu có Cowanii.
Oskar đứng tại ngay sau lưng Midas.
Philip liếc nhìn một vòng, thấy đã đông đủ rồi, hắn gật đầu ra hiệu cho hai tên lính gác cửa.
Hai người cúi đầu rồi lui ra, kéo lại hai cánh cửa, khép kín lại, đóng chặt nó, căn phòng bỗng chìm vào trong yên tĩnh.
Những ngọn nến trong phòng đã được thắp sáng lên, thông qua ô cửa sổ có thể thấy được bầu trời đã dần u ám xuống, màn đêm đang kéo phủ lên bầu trời.
‘Cộc cộc cộc cộc’
Hai tay Philip đặt trên mặt bàn, ngón tay đều đều gõ nhịp, sau đó hỏi: “Dạo gần đây các ngươi đều tốt cả chứ?”
Lachlan mở miệng đầu tiên: “Thương đội đi Melitos trôi qua ổn thỏa, chuyến đi khá là nhàm chán, ta nghĩ chúng ta không nên lãng phí binh lính để hộ tống, gần như không có băng c·ướp nào dám bén mảng trên con đường này cả.”
Một người khác nói: “Thanh danh của hội lính nỏ không phải để trưng bày.”
Hội trưởng gật đầu, nhìn qua những người khác.
Một người đàn ông mở miệng, “Gần đây biển Bắc cũng ít thấy c·ướp biển xuất hiện, mấy chiếc thuyền buôn có vẻ không muốn thuê mướn chúng ta nữa, đội của ta đang từ phía bắc hành quân trở về đây.”
Midas cũng gia nhập, nói: “Trên đường đi Nanieg có một toán c·ướp nhỏ, người của ta đã tận diệt bọn hắn.”
Ngoài vài người nói về công việc của mình, đa số bọn hắn im lặng, những đội trưởng như Paxton và Herman đã cắm rễ ở căn cứ mấy tháng liền, số tiền lương hàng ngày cho binh lính là nhiều vô kể, trước đó còn có người phản đối khi hội trưởng muốn tuyển thêm quân.
Những người ngồi đây có khoảng một nửa là vừa tiếp nhận đội lính mới, bọn hắn hoặc là đội trưởng nhưng trước đây đã sát nhập với những đội khác khi không đủ quân số, hoặc là đội phó mới tấn thăng.
Thế nên hiện tại đa số các đội vẫn chưa có đội phó cho mình.
Ngón tay của Philip dừng lại, ngưng gõ bàn, hắn nở nụ cười, “Công việc có vẻ như càng ngày càng ít, chắc hẳn nhiều người thắc mắc tại sao ta lại tuyển thêm lính trong hoàn cảnh này.”
Nói đến đây hắn liếc qua Midas vài giây, rồi sau đó đứng thẳng người dậy, quay đầu lại nói, “Đem chúng ra đây đi.”
‘Ầm’ ‘Ầm’
Hai tên lính bước ra, đem tới hai cái rương gỗ đặt lên mặt bàn.
Oskar nhìn tới, thấy rõ tạo hình của chúng, vuông vắn và được mài nhẵn nhụi, chỗ ổ khóa có hai hình thù được khắc ở hai bên, trong đó một hình ở phía bên trái đã bị người dùng vật bén nhọn phá hủy, cả hai cái rương đều bị làm vậy.
Một người đàn ông từ phía sau bước ra, hắn mặc trang phục hơi khác lạ, không giống với những người mà Oskar từng thấy.
Mọi người trong phòng nhìn hắn ta một chút rồi tập trung ánh mắt về hai cái rương gỗ trên bàn.
Philip nở nụ cười, hai bàn tay của hắn đặt lên hai cái nắp rương, không để cho mọi người chờ đợi lâu, hắn kéo ra nắp rương, không gian chung quanh bỗng nhiên không hiểu vì sao óng ánh hơn một chút.
Những ánh mắt của đám thủ lĩnh cũng giống như ánh sao lấp lánh, tiếng nuốt nước bọt, âm thanh hít thở nặng nề vang lên.
Oskar cũng hít sâu một hơi.
Philip đẩy mạnh khiến hai cái rương úp sấp, những đồng vàng hình vuông từ bên trong đổ ào ào ra ngoài, tràn ra mặt bàn, có trượt trên mặt bàn trơn bóng, có đồng tiền lướt tới trước mặt đám người, có đồng tiền rơi vãi xuống bên chân.
Tiếng lang kang leng keng vang lên một hồi.
Lachlan cầm lấy một đồng tiền, đưa lên miệng cắn một cái, hành động này để cho Joren nhíu mày tỏ vẻ không vui.
“Là vàng, thật nhiều vàng.” Lachlan tràn đầy hào hứng nói.
Oskar nhìn mấy đồng xu rơi dưới ngay chân mình, phát hiện chúng không phải đồng Verres, hắn chưa có đồng vàng nào nhưng cũng từng nhìn thấy rồi nên nhận ra ngay.
Những đồng tiền hình vuông không có chút nào giống với tiền của vương quốc Aswia, và mỗi đồng còn có một lỗ tròn ở giữa.
Mấy người ngồi ở xa xa cũng vội vàng chồm tới cầm lấy mấy đồng vàng mà ngắm nhìn, thưởng thức, trong mắt không giấu được lòng khát khao và mong muốn sở hữu.
Trong tất cả những người ngồi đây, người bình tĩnh nhất có lẽ là Midas Cowanii, không biết do hắn từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh giàu có, hay thực sự không quan tâm tới tiền, ánh mắt kia đối đãi đống tiền vàng không khác gì rơm rạ bụi đất dưới chân.
Philip giơ tay phải của mình lên, hấp dẫn lại sự chú ý của đám người, chỉ vào người đàn ông rồi nói:
“Đây là Joren, hắn mang đến công việc cho các ngươi, mang tới cho các ngươi vàng bạc của cải, máu và nước mắt.”
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.