Chương 192: Xin chào
Sáng sớm, hai người hai ngựa rời khỏi ngôi làng nhỏ mà bọn hắn còn chưa kịp biết tên này, trở lại con đường chính, nhanh chóng lên đường trở về thành Loshek.
Đường đi nhàm chán và im lặng, Oskar hơi mệt mỏi vì di chuyển liên tục, nhìn sang đội trưởng cưỡi ngựa chạy song song với mình, hắn ta không hề tỏ ra mệt mỏi, vẫn ung dung, vẫn lạnh nhạt, vẫn bình tĩnh tiến lên.
Giữa trưa hai người dừng nghỉ khoảng nửa giờ, để hai con ngựa nghỉ ngơi đôi chút, sau đó lại một lần nữa lên đường.
Xế chiều, đích đến của bọn họ cũng xuất hiện, căn cứ hội lính nỏ đã ở trước mắt.
Midas và Oskar từ phía đông vòng ra tới cánh cổng ở phía bắc.
Cổng mở sẵn, không có ai ngăn chặn, hai người không dừng lại mà phóng thẳng vào, Midas dẫn đầu, Oskar theo ở sau lưng.
Midas cũng không cưỡi ngựa tới chuồng mà cưỡi con ngựa trắng của mình leo lên đồi, chạy trên con đường dốc ở giữa, phóng thẳng tới tòa pháo đài trên đỉnh.
Không có ai dám chặn đường vị đội trưởng.
Oskar theo ngay phía sau, con ngựa màu xám của hắn đã yếu hơn trước, đôi chân dường như quá sức mỏi mệt rồi, hắn cúi thấp người vuốt ve nó, giơ bàn tay lên thì nhìn thấy đã thấm đẫm mồ hôi.
Hắn nói nhỏ: “Cố lên Xám, một đoạn ngắn nữa là mày được nghỉ ngơi rồi!”
Bỗng trên đỉnh đầu truyền tới ‘Két’ một tiếng, tiếng chim ưng kêu kéo dài, vang lên thêm một vài lần, Oskar ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi cánh màu nâu giang rộng, lướt qua gió lượn lờ phía trên cao.
Con chim ưng kêu lên như báo hiệu hai người trở về, nó lượn vài vòng trên đỉnh đầu bọn họ rồi nó vỗ cánh bay về phía đỉnh đồi, hạ thấp đội cao, xà xuống.
‘Hí’
Hai con ngựa tới nơi, Oskar ghì cương để Xám dừng lại, nó hí vang một tiếng.
Người thanh niên mỉm cười vuốt ve nó, muốn xoa dịu sự mệt nhọc và cổ vũ tinh thần.
Ngẩng đầu lên, hắn thấy được bóng người quen thuộc, con chim ưng đang đáp ở trên tay trái của hắn, người đàn ông trung niên với đôi mắt màu xanh lam đậm, bộ râu cắt sửa gọn gàng, mỉm cười chào đón hai người.
Midas nhảy xuống ngựa, “Gareth.”
Người đàn ông gật đầu đáp lại, “Midas.”
Oskar giao ngựa của mình cho một người lính dẫn đi, rồi cũng đi tới cúi chào, “Hội phó.”
Hắn chào hỏi xong liền tập trung sự chú ý lên con chim ưng, nó đang ngoan ngoãn đứng trên cánh tay trái của hội phó Gareth, thoải mái tự nhiên rỉa rỉa lông vũ của mình.
Hội phó Gareth nhìn người thanh niên trước mắt, cảm thấy có chút quen nhưng không nhớ được đã gặp ở đâu.
Midas lên tiếng nói, “Đội phó của ta, Oskar.”
Oskar cảm thấy đội trưởng của mình nói chuyện có chút tùy ý và tự nhiên khi đối mặt với hội phó, dường như họ rất quen thuộc hoặc có mối quan hệ thân thiết.
Gareth gật đầu, “Ra là vậy.”
Nghe được thân phận của Oskar, Gareth mới tăng thêm một ít hứng thú đánh giá tên nhóc trước mặt mình, thấy hắn cứ chăm chú vào Gió Đông, người hội phó cười nói, “Nếu có cơ hội, ta sẽ dẫn ngươi đi bắt một con.”
Oskar sửng sốt, không nghĩ tới lần đầu gặp mặt mà người hội phó này lại cho mình một món quà lớn như vậy, hắn đang không biết nên đáp lại thế nào, thì Midas đã vỗ vai hắn.
“Đừng quá hi vọng, không dễ ăn như vậy đâu, hắn ta cũng từng dụ dỗ ta như vậy rồi.”
“Ha ha ha!”
Gareth cười, không nhắc lại chuyện đó mà nói: “Thôi vào đi, tất cả mọi người đã đến đông đủ rồi.”
Hắn vung nhẹ tay lên, con chim ưng buông cặp móng vuốt ra, vỗ đập cánh một lần nữa phóng lên trời cao, người hội phó quay người đi vào trong.
Midas ngẩng đầu nhìn xem con chim ưng bay cao cao trên bầu trời, một lát sau mới vỗ vai Oskar kêu hắn vào trong với mình.
Bước qua hai cánh cửa lớn, bọn họ đi vào trong tòa pháo đài đá.
Oskar có chút thắc mắc, “Gặp ai ngài ấy cũng nói vậy sao?”
“Chuyện gì?”
“Bắt chim ưng.”
“Việc này a.” Midas thấp giọng từ từ nói, dường như đang nhớ tới chuyện gì, khóe miệng hắn cong lên, đó là những ký ức vui vẻ và hạnh phúc.
Hắn cân nhắc một chút, rồi mở miệng nói: “Đầu tiên, không phải gặp ai Gareth cũng nói vậy, hắn chỉ đề nghị việc đó với một vài người mà thôi.”
Oskar thấp giọng nói: “Vậy tại sao?”
Ngón tay hắn chỉ vào mình, khó hiểu.
Người đội trưởng quay qua mỉm cười nói: “Bởi vì ngươi là đội phó của ta.”
Hắn dùng giọng điệu khẳng định, giống như trở thành đội phó của Midas Cowanii là một việc cao quý, một thân phận đáng gờm không thể coi thường được, đến mức mà hội phó, người đứng thứ hai trong đoàn thể này đều phải coi trọng đôi chút.
Cổ họng Oskar nhúc nhích, không biết phải nói gì.
Midas thì tự mình tiếp tục nói: “Hắn không phải gặp ai cũng nói vậy, nhưng ít ra có khoảng mười người đã nghe được những lời tương tự từ miệng Gareth, ngươi biết trong hội có mấy con chim ưng sao?”
Oskar chậm rãi bước bên cạnh Midas, hắc lắc đầu, cũng không cố đoán bừa rồi nói ra một đáp án hay một con số.
“Chỉ có một mình Gareth.”
“Chỉ có một mình hắn.” Midas lặp lại một lần nữa, khẳng định câu nói của mình.
Oskar nhíu mày: “Nó khó khăn như vậy sao?”
Người đội trưởng cười nói, “Nếu ngươi muốn một con chim ưng bình thường để đi săn thỏ thì không, độ khó không lớn tới mức đó, nếu ngươi có đủ tiền và chịu bỏ công sức huấn luyện, ngươi rồi sẽ có một con chim ưng thôi.”
Midas không dừng lại, tiếp tục nghiềm ngẫm nói, “Nhưng đó không phải là con chim ưng mà Gareth đề cập tới, con chim ưng của hắn không giống.”
Hắn dừng bước, Oskar cũng đứng lại.
Người đội trưởng dường như lại nhớ tới điều gì đó, “Nó không đơn giản là con thú cưng, nó đặc biệt hơn.” Hắn ngẩng đầu nhìn Oskar, “Nếu một ngày ngươi quyết định tự mình đi bắt một con, ta rất vui lòng đồng hành với ngươi, Oskar.”
Hắn cười rạng rỡ, “Ta đột nhiên cảm thấy mình cũng cần một con chim ưng.”
“Để làm gì?”
Midas tiếp tục đi về phía trước, hắn nói với giọng cười, “Để săn g·iết bọn thỏ, để có tầm nhìn bao quát sông núi, để có một người bạn, một người bạn mà ta biết sẽ không bao giờ phản bội ta.”
Oskar bước chậm lại, trước mặt bọn họ là một cánh cửa bị đóng kín, hai người lính canh gác đứng nghiêm ở hai bên, họ cúi thấp đầu chào khi nhìn thấy Midas.
Hội phó Gareth chắc đã vào bên trong, bọn họ trì hoãn một lúc ở ngoài pháo đài và bởi cuộc nói chuyện trong hành làng.
Chưa đợi họ mở cửa, Midas đã tự mình tiến tới, hai bàn tay kề sát mặt gỗ, ánh mắt giống như muốn xuyên qua mà nhìn vào bên trong, khuôn mặt hơi cứng ngắc, nhỏ giọng nói: “Ngươi nghĩ mấy lão già đang nói gì trong đó hả, Oskar?”
Hai người lính nghe vị đội trưởng nói vậy đều im lặng, không dám nói nhiều, hít sâu đứng nghiêm người, cũng không tự ý đưa tay mở cửa cắt ngang Midas.
“Bọn hắn hẳn đang bàn bạc kế hoạch, lật xem bản đồ, soạn đọc hợp đồng, kiểm kê tiền đặt cọc, kỳ kèo giá cả, hỏi thăm về kẻ thù chúng ta sắp đối mặt.”
“Hay bọn hắn đang nhỏ giọng nói với nhau về tên đội trưởng trẻ vắng mặt bắt bọn hắn phải chờ đợi, thỉnh thoảng có người lại mang theo vẻ bực bội nhìn về cánh cửa này, mà không biết rằng ta đang đứng ở phía sau, đang ở rất gần, đang vụng trộm muốn lắng nghe bọn hắn thể hiện sự tức giận.” Midas quay đầu nhìn xem Oskar đứng đợi sau lưng, thấy đội phó của mình im lặng không nói, cũng không suy đoán về đám cấp trên ở bên trong, hắn thở dài.
“Ngươi quá nghiêm túc, Oskar.”
Midas hai tay đẩy mạnh, cánh cửa gỗ vang trầm một tiếng, mở toang ra, để lộ không gian và khung cảnh bên trong.
Nó không giống với những điều Midas vừa suy đoán, cũng không giống trong tưởng tượng của Oskar.
Đứng ở ngoài cửa nhìn vào liền nhìn thấy một cái bàn gỗ dài, hai bên bàn xếp đặt một loạt ghế ngồi, đa số chúng đều đã có chủ, tất cả mọi người đều đưa mắt tập trung tới cánh cửa, không có nói chuyện, không có bị cắt ngang, không có vẻ bất ngờ, chỉ là nhìn qua đây với những ánh mắt mang theo đủ loại cảm xúc khác nhau.
Midas mỉm cười, bước chân vào trong, dùng giọng điệu như đứa con ngoan trở về nhà cha mình, “Xin chào, ta trở về rồi đây.”