Chương 191: Nhớ
Hai con ngựa phóng trên đường, tốc độ đã tăng tới cực kỳ nhanh, bỏ lại sau lưng tất cả mọi thứ, gió thổi phần phật vào mặt, bọn hắn đã cưỡi ngựa đi được nửa ngày.
Khoảng cách giữa thành Bagbed và Loshek là hơn 150 cây số.
Nếu đi với tốc độ thông thường của đoàn xe, bọn hắn phải mất năm đến sáu ngày mới có thể tới nơi, nhưng nếu cưỡi ngựa chạy liên tục thì trong vòng một ngày đã có thể đi hết quãng đường này.
Không có thời gian để chuẩn bị, hai người chỉ mang theo kiếm bên người, cưỡi ngựa liên tục đi đường, để lại đoàn xe phía sau cho những người khác hộ tống.
Bọn họ sẽ ở lại thành Bagbed một ngày rồi sáng ngày mai lên đường trở về.
Tên nhóc Jaxton ban đầu cũng muốn theo về nhưng bị người đội trưởng từ chối, hắn chỉ mang theo một mình Oskar.
Khi rời đi một quãng xa, Oskar nhìn trở lại đã thấy tên nhóc tóc đỏ kia lại vây quanh tiểu thư của thành Bagbed.
Không có thời gian để nói chuyện dọc đường, hai người chỉ tập trung cưỡi ngựa đi nhanh, bọn hắn không cần mất thời gian tìm đường hay sợ lạc vì đã có sẵn một con đường dẫn thẳng từ Bagbed tới Loshek, chỉ cần không chạy ra khỏi con đường này là được.
Không có thời gian để giải thích quá nhiều, đội trưởng Midas chỉ nói có một việc quan trọng và bọn họ nên trở về gấp, nó hẳn không cấp thiết tới sự sống c·ái c·hết, nhưng vị đội trưởng cần phải tham dự, cần phải có mặt oở đó.
Hắn mang theo một mình Oskar, đội phó của mình trở về.
Khi trời tối, bọn họ đã đi được gần một nửa chặng đường, ngang với quãng đường mà đoàn xe phải đi trong vòng hai ngày.
Nhìn vào bóng dáng một ngôi làng xuất hiện ở trước mặt mình, Midas lại nhìn lên bầu trời chốc lát.
Sau đó hắn hơi cúi người, cảm nhận thú cưỡi của mình, không quá lâu thì ra quyết định.
“Oskar, chúng ta nghỉ lại ngôi làng kia tối nay.”
Oskar gật đầu: “Vâng.”
Rồi hai người chuyển hướng thẳng tới ngôi làng kia.
Dân làng chỉ hơi ngạc nhiên với sự xuất hiện của bọn hắn, biết được bọn họ là người của hội lính nỏ thì an tâm không lo lắng nữa.
Ở nơi này, nằm gần với Loshek, thanh danh của hội lính nỏ đã truyền tới và có vẻ như cũng không mang tiếng xấu.
Midas đưa ra mấy đồng tiền cho người đàn ông, một hộ gia đình bằng lòng cho họ nghỉ lại một đêm, một cái giường trống được đôi vợ chồng trẻ nhường ra, hai người ôm lấy chăn gối rời khỏi ngôi nhà nhỏ, chạy qua một gia đình thân thuộc ở tạm một đêm, lòng thì vui vẻ vì số tiền mình nhận được.
Oskar cắt nhỏ mấy củ khoai tây, đổ nước vào nấu lên, sau đó lấy ra thịt khô mang theo cắt vụn bỏ vào, rồi hắn nghiền khoai tây ra, đổ thêm một chút sữa của gia đình chủ nhà để lại cho họ, không biết của dê hay bò.
Rồi hắn cầm muỗng khuấy đều một hồi.
Không lâu sau hắn nhấc cái nồi nhỏ xuống khỏi bếp, múc cho mình và Midas mỗi người một chén đầy.
Midas cầm muỗng múc ăn, mỉm cười khen: “Không tệ lắm.”
Oskar gật gật đầu, tự mình ăn một miếng, cảm thấy thoải mái khi súp thơm ngon béo ngậy lăn lộn trong khoang miệng, hắn chép miệng một cái.
Không ngon bằng cô Ruby làm.
Hắn nhìn qua đối diện, thấy đội trưởng của mình có vẻ đang suy tư gì đó, đôi tay máy móc múc ăn, quai hàm đều nhịp lên xuống, nhưng không có tâm tư gì thưởng thức món ăn cả.
Oskar nuốt xuống một ngụm súp, mở miệng hỏi thăm: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Midas nhìn qua người đội phó của mình, tinh thần quay trở lại trong căn phòng nhỏ, hắn từ từ nói: “Hội trưởng Philip tổ chức một cuộc họp, hắn cho gọi ta trở về.”
Đây là lần thứ hai trong ngày Oskar nghe thấy cái tên Philip, lần đầu tiên là khi người sứ giả báo tin nói ra.
Đã gia nhập hội lính nỏ Helmelo mấy tháng nhưng hắn vẫn chưa từng nhìn thấy vị hội trưởng kia, hắn chỉ thấy được hội phó Gareth vài lần, đám lính tiếp xúc trực tiếp với cấp trên của mình nhiều hơn, vị hội trưởng kia chỉ được nhắc tới đôi câu vài lời trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau.
Hắn hỏi: “Hội trưởng Philip, ngài ấy là người nhà Goldnor sao?”
Midas gật đầu, hắn đã ăn xong, bỏ cái muỗng gỗ xuống, dùng ngón cái lau đi chút súp dính ở khóe miệng.
“Ngài Philip Goldnor là người sáng lập hội lính nỏ.”
“Philip là con trai út của Bá tước Goldnor, hắn biết mình không có cơ hội nào để thừa kế Loshek, thừa kế quyền quản lý Helmelo, thế nên hắn đã bước sang một còn đường khác.”
“Không giống như những quý tộc khác, những kẻ tìm kiếm tước vị tại các cuộc hôn nhân, hay theo đuổi con đường hiệp sĩ, hắn thành lập ra một tổ chức lính đánh thuê.”
“Philip có tài năng về quân sự, ông ta chọn nỏ làm v·ũ k·hí chính cho đám thuộc hạ của mình, ban đầu khi vừa thành lập nhờ vào mối quan hệ của anh trai mình, Philip dễ dàng nhận được những hợp đồng từ một số quý tộc, đám lính nỏ dần xuất hiện trên một vài cuộc xung đột nhỏ lẻ, trên các con đường hành thương, trên những chiếc thuyền hàng trên sông và cả trên biển, bọn hắn đóng vai trò người bảo vệ, quân tiếp viện trong các cuộc giao tranh.”
“Hắn sau đó liên hợp với nhà Cowanii, có được nguồn cung v·ũ k·hí đều đặn và còn trở thành một đội hộ vệ thường trực cho thương đội Cowanii. Sau đó thương đội cũng nhờ đó phát triển, những thuyền buôn kia mang theo hàng hóa đi buôn bán ở nước ngoài, và cũng đưa đội quân kia đặt chân tới vùng đất mới.”
“Philip dần nhận những hợp đồng lớn hơn, tham gia vào các cuộc xung đột của các lãnh chúa ở nước ngoài, khi số lượng binh lính tăng lên, bọn họ trở thành một lực lượng đáng gờm với bất cứ kẻ nào, mỗi một mũi tên từ nỏ bắn ra đều góp phần đưa tới chiến thắng trong những trận chiến.”
Midas từ từ giảng giải cho Oskar, người đội trưởng tuy mới gia nhập vào hội, nhưng kiến thức và hiểu biết về hội lính nỏ đã rất sâu sắc.
Oskar im lặng lắng nghe, sau đó ngẩng đầu lên: “Lần này lại có một trận chiến mới sao?”
Midas dùng đôi mắt đen của mình chằm chằm Oskar, cánh mũi hơi run lên một cái, giống như đang ngửi thứ gì.
“Ngươi khát vọng c·hiến t·ranh sao hả, Oskar?”
Oskar nghe vậy nhíu mày, hắn khát vọng thứ gì?
Chiến tranh sao?
Hắn đã từng leo lên chiến trường, đứng ở hàng đầu tiên trong chiến tuyến, bỏ ra mồ hôi và máu, chém g·iết không ít binh lính ở phía đối diện.
Hắn cũng ở lại đó sau khi trận chiến kết thúc, nhìn thấy hậu quả của nó, nhìn thấy đống xác c·hết âm ỉ thiêu cháy trong ngọn lửa vô tình, nhìn thấy thảm trạng của chúng khi nằm trên mặt đất, chồng chất lên nhau như những gò đồi thấp nhỏ, tay chân trần trụi dưới ánh nắng nóng bức, mùi hôi bốc lên xộc thẳng lên não, ruồi nhặng bu lại, diều hâu vây quanh, đàn chó hoang cũng ở phía rìa ngoài tìm cơ hội xâu xé.
Hắn không quá ưa thích nhìn thấy cảnh tượng đó, chỉ cần là một người bình thường cũng sẽ không quá muốn chứng kiến bãi chiến trường, một người bình thường hẳn là n·ôn m·ửa liên tục khi nhìn thấy cảnh tượng kia.
Chân đứt, tay cụt, ruột bụng trào ra đổ xuống đầy đất, những kẻ bị búa rìu chùy đập trúng đầu khiến con ngươi văng ra, nổ tan, hàm răng gãy vỡ trộn lẫn với đất bùn, óc não hòa lẫn với tóc dính sát vào đầu.
Hắn không thích cảnh tượng đó.
Oskar nhắm mắt lại, suy nghĩ vẫn đang lẫn lộn trong đầu óc.
Hắn không thích những thứ kia, nhưng nói hắn không khao khát chiến trường cũng không phải, không riêng gì Oskar mà nhiều người đều khao khát đạp bước lên chiến trường, kể cả những kẻ từng bị nó làm kh·iếp sợ.
Bởi vì bọn hắn nhớ nhung.
Nhớ về khung cảnh mình từng nhìn thấy, đứng giữa hàng trăm hàng ngàn người, tất cả đều có chung một mục tiêu, tất cả cùng nhau tiến về phía trước, xông thẳng vào hàng ngàn người khác ở phía đối diện.
Nhớ cảnh tượng khi tầm mắt bị cơn mưa tên bao phủ, nhớ âm thanh lưỡi kiếm v·a c·hạm và tiếng vó ngựa dày đặc vang lên bên tai.
Nhớ cảm giác dòng máu trong cơ thể cuộn trào, trái tim liên hồi đập lên kích thích cả cơ thể, giống như khi đó mới thực sự được sống, thực sự cảm nhận được mọi thứ.
Chiến trường là bài kiểm tra của đám dũng sĩ, nơi kiểm tra tất cả những gì bọn hắn đã luyện tập từ sáng tới tối, nơi bọn hắn đánh đổi mọi thứ, đứng trên bờ vực của sự sống và c·ái c·hết.
Đặt chân lên chiến trường, ngươi đặt cược tất cả mọi thứ của mình, máu, mồ hôi và kể cả mạng sống.
Một hiệp sĩ chiến đấu vì vinh quang, một chiến sĩ chiến đấu vì lòng trung thành, một tên lính đánh thuê chiến đấu vì tiền, có kẻ muốn bảo vệ quê hương, có người muốn danh tiếng vang xa, một ít người chỉ vì có thể chè chén mỗi ngày.
Một đống người với vô vàn mục tiêu khác nhau tập trung tại một chỗ, vì một mục đích giống nhau, thề g·iết c·hết lẫn nhau.
Người thanh niên mở mắt ra, nở nụ cười rạng rỡ: “Ta nhớ, ta khát khao, và ta biết mình chắc chắn sẽ một lần nữa bước lên chiến trường.”