Chương 190: Ngay lập tức
Trong sân, một người một ngựa vẫn đang vờn quanh nhau.
Có lúc con ngựa phát hiện hắn ở quá gần và tăng tốc chạy ra xa, Jaxton không nóng vội mà vẫn kiên nhẫn lặp đi lặp lại hành động của mình.
Oskar thấy lạ thường, vì thường ngày tên nhóc này thể hiện ra ngoài là sức sống, nóng vội, hấp tấp, nhưng hiện tại thì lại trầm ổn nhẫn nại đến kỳ lạ.
Qua một lúc lâu, Oskar ngạc nhiên phát hiện con ngựa kia bỗng nhích chân, khi đầu nó hướng theo bóng dáng Jaxton, dưới nó bước ra vài bước, tới gần bóng lưng của người thiếu niên.
Jaxton quay lưng về phía con ngựa, đầu vẫn ngoái lại nhìn, khóe miệng hơi cong, rồi nhích tới gần, thân thể cũng quay về phía con ngựa kia.
Tên nhóc đưa tới gần một đầu của sợi dây cương, Gừng bỗng hơi nhích lui lại một bước, có chút sợ hãi, Jaxton không vội vàng mà từ từ chậm rãi để nó làm quen, hắn lại bước vòng quanh, thả một đầu của sợi dây trên đất, con ngựa lần này nhìn theo sợi dây, bị nó hấp dẫn.
Qua lại qua lại.
Tới lui tới lui.
Tên nhóc lần nữa tới gần, lần này hắn đã có thể chạm vào con ngựa, sau đó khi sợi dây tới gần, con ngựa quen thuộc với sợi dây cương, không còn giật mình hay trốn tránh nữa.
Jaxton mất thêm một lúc lâu để nó không còn sợ hãi, và càng ngày càng quen thuộc với hắn, tên nhóc chậm rãi cẩn thận luồn sợi dây quanh cổ Gừng, buộc một đầu dây vào đầu con ngựa, sợi dây lòng thòng với một đầu chưa buộc lại.
Jaxton hít sâu, hắn phải để cho con ngựa quen thuộc trước đã.
Đến lúc này những người khác để có chút kinh ngạc, một người chăn ngựa già dặn cũng phải cảm thán tên nhóc này không tồi, còn kinh nghiệm hơn những người đã làm việc này nhiều năm.
Trên khuôn mặt nhỏ của Amelia sáng lên một chút, nhìn về phía Gừng, quan sát từng li từng tí.
Nó đã để cho người thiếu niên kia tiếp cận, hiện tại hắn đang nắm lấy một đầu của sợi dây, quơ lấy đầu còn lại, vung nó qua lưng con ngựa.
Gừng nhúc nhích thân thể, nhưng vẫn không chạy khỏi mà vẫn nhìn về phía người thiếu niên.
Trên khuôn mặt của Jaxton mang theo sự vui vẻ, hắn nhìn vào cặp mắt to kia, giống như muốn nói, tin tưởng ta, ta sẽ không làm đau ngươi, chúng ta sẽ là bạn của nhau, đại loại vậy.
Đầu kia của sợi dây vung qua nhiều lần, không phải hắn không thể hoàn thành ngay trong lần đầu liền làm xong mà chỉ muốn con ngựa trước mắt quen thuộc và không sợ hãi sợi dây.
Hắn chăm chú vào mọi biểu cảm của con ngựa trước mắt, khi sợi dây chạm tới và vòng qua cổ nó, nó sẽ lộ ra những cảm xúc khác nhau, nếu nó không vui lòng, không thích, Jaxton sẽ ngay lập tức dừng lại.
Con ngựa đôi lúc chạy ra xa xa, hắn để cho nó rời khỏi mình một đoạn ngắn rồi lôi kéo sợi dây, kéo nó trở lại bên người mình.
Con ngựa có thể níu kéo nhưng để mặc cho người thiếu niên lôi mình trở lại.
Rồi hắn lại vung dây, mãi đến khi Gừng không còn có phản ứng khó chịu hay bực bội nữa, nó đã quen thuộc với sợi dây.
Cuối cùng cũng tới lúc buộc vào dây cương, Jaxton đứng sát cạnh bên nó, vuốt vuốt cái đầu, cảm nhận bộ lông mượt mà của con ngựa.
Midas cười nói: “Tên nhóc rất có tài năng.”
Oskar gật đầu: “Ta đã nhận ra khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn điều khiển một chiếc xe ngựa phóng như bay ở ngoài thành Batgot, giống như một cơn gió, để cho đám người đi bằng hai chân với tốc độ rùa bò phải sợ hãi.”
“Hắn rất thích tốc độ nhanh, đặc biệt là lúc ở trên lưng ngựa.”
Phía bên kia, người chăn ngựa già đối Amelia cười nói, “Tiểu thư, có vẻ như quà sinh nhật của cô đã được thuần phục rồi.”
Amelia đang vui vẻ, nghe vậy nhìn về phía người thiếu niên kia, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một kẻ thuần ngựa tốt như vậy ở độ tuổi này.
‘Trong những người ta đã gặp, hắn hẳn là chỉ thua kém cha một chút.’ Amelia thầm nghĩ.
Theo hơi thở, theo động tác nhẹ nhàng của Jaxton, con ngựa cuối cùng chấp nhận hắn, một người một ngựa giống như được liên kết lại với nhau, nó đứng im tại chỗ nhìn về người trước mặt mình.
Hắn lầm bầm nhỏ giọng giống như đang thì thầm điều gì đó với con ngựa, bàn tay vuốt ve, hơi thở đều đều, hắn có thể cảm nhận được hơi thở của Gừng, nó cũng vậy.
Nó yên tĩnh đứng tại chỗ, sợi dây cương đã được buộc chặt, nó cũng không hề tỏ ra khó chịu.
Amelia tò mò đạp bước đứng trên hàng rào nhìn qua, không biết tên kia làm sao làm được.
Jaxton bước ngang qua, vuốt ve phần lưng của Gừng, nó vẫn đứng im không nhúc nhích.
Thiếu niên biết đã tới thời điểm rồi, hắn thuần thục và gọn gàng nhảy lên lưng con ngựa, nó hơi ngẩng đầu lên, lỗ tai dựng thẳng một chút, nhưng không mất kiểm soát, bốn chân vẫn ở yên trên mặt đất, hắn cầm sợi dây thừng kia, nhẹ nhàng lay động, kéo nhẹ tay, đôi chân đang kẹp lấy bụng ngựa thúc nhẹ.
Con ngựa này chưa bao giờ thực sự bị người nào cưỡi lên, nó cần phải quen thuộc, cần hiểu rõ khi nào phải tiến tới, khi nào nên dừng lại, cách chuyển hướng khi người cưỡi ngựa nắm kéo dây cương.
Theo sự điều khiển của Jaxton nó lui lại, vờn quanh tại chỗ, sau đó là đi chậm, chạy chậm bên trong hàng rào, những quãng đường ngắn, theo thời gian càng lâu dài, hắn và Gừng càng ngày càng được gắn kết với nhau chặt chẽ hơn.
Đám người giống như si như say bị mỗi hành động của Jaxton hấp dẫn, hắn mất khoảng một giờ để leo lên lưng ngựa, và đám người im lặng quan sát hắn trong vòng một giờ, đoàn xe của thương đội và những người lính khác đã đi xa biến mất, có lẽ đã vào trong thành rồi.
Khoảng một hồi lâu sau, Jaxton nhảy xuống khỏi ngựa, nở nụ cười, vuốt ve nó, ôm lấy cổ, tiếp xúc với nó một cách thân mật, hắn nhận lấy yên ngựa từ một người đàn ông, sau đó cẩn thận chậm rãi buộc vào người con ngựa kia.
Lúc này hắn mới bỗng nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn xem người thiếu nữ đã không kịp chờ đợi kia, nàng đang háo hức và mong chờ được cưỡi nó.
Hắn nắm chặt sợi dây cương, chậm rãi đi tới gần, con ngựa đi theo, không còn phản kháng hay nổi nóng bộc phát như ban đầu, mà dịu dàng và nghe lời, đám người kia không thể tin được trước đây không lâu nó giống hệt một con thú hoang bị người vây bắt.
Amelia muốn đưa tay chạm tới nhưng con ngựa bạch kim hơi lắc đầu, nàng lo lắng rụt tay lại.
Jaxton an ủi con ngựa một lát, rồi đỏ mặt giơ tay, thiếu nữ không ngại ngùng để hắn nắm chặt tay mình.
Jaxton nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mang theo hơi ấm kia trong bàn tay của mình, quay lại nhìn về phía Gừng, che giấu sự xấu hổ của bản thân.
Khi quay qua hắn lại nhìn thấy Midas và Oskar đang đứng dựa vào hàng rào nhìn qua bên này, người thiếu niên có chút bối rối lại tập trung trở lại lên con ngựa.
Bàn tay hắn đè vào tay Amelia, lại đặt lên trán của con ngựa vừa bị thuần phục.
Người thiếu nữ nở một nụ cười vui vẻ, thoải mái vuốt ve con ngựa thuộc về mình, không phải con ngựa đầu tiên nàng cưỡi, nhưng là con ngựa đầu tiên nàng được sở hữu.
Sau đó nàng nhảy vào trong hàng rào, mặc trên người trang phục gọn gàng dễ dàng để nàng hoạt động linh hoạt thoải mái.
Không mất quá lâu Amelia cũng cưỡi được lên lưng của Gừng, đầu tiên là Jaxton dắt nó đi chầm chậm, sau đó khi nó đã quen thuộc thì hắn buông ra sợi dây, để cho người thiếu nữ một mình cưỡi nó chạy vòng quanh.
Một người một ngựa chạy từng vòng từng vòng, mái tóc vàng lay động trong gió, bộ lông màu bạch kim của Gừng phập phồng khi chạy nhảy, tạo nên một cảnh đẹp làm Jaxton không rời mắt được.
Tuy đã từng cưỡi ngựa nhiều lần nhưng lần này lại khác biệt, Amelia bị chinh phục hoàn toàn bởi sự xinh đẹp, sự đáng yêu của Gừng, nàng còn có chút thích thú sự kiêu ngạo và khó chiều của nó.
Jaxton đứng ở chính giữa vòng tròn, đưa mắt nhìn theo con ngựa và người cưỡi ngựa, trong mắt khó mà giấu được sự hướng về, giống như trái tim đã b·ị đ·ánh cắp vậy.
Midas nhìn xem hai người, cười nói: “Tuổi trẻ thật tốt.”
“Ngài và ta cũng chưa già kia mà, đội trưởng.”
Oskar chưa nói dứt lời thì phía xa xa vang lên một loạt tiếng vó ngựa gấp rút, ầm ầm gõ vang mặt đất, không hề có một chút xíu nào chậm lại, con ngựa to lớn mang theo vị sứ giả trên lưng, như một cơn bão ập tới.
Mọi người tập trung ánh mắt của mình tới người kia, hắn không mang theo cờ hiệu, nhưng khi hắn tới gần, Oskar nhận ra huy hiệu của hội lính nỏ trên áo giáp của hắn.
Midas bước tới, người kia ngay lập tức mở miệng, vừa đưa tới một cuộn giấy vừa nói: “Đội trưởng Midas, Hội trưởng Philip gọi ngài trở về, ngay lập tức!”