Chương 189: Không vội vàng
‘Ầm ầm.’
Tiếng vó ngựa vang dội cả một vùng, trên đồng cỏ có một bầy ngựa hàng trăm con đang phi nhanh, những con ngựa cao lớn với những bộ lông đủ màu sắc, chúng đang rượt đuổi nhau, chạy nhanh mang theo bụi đất bay đầy trời.
Bầy ngựa này được chăn nuôi trong các hàng rào gỗ kéo dài hàng dặm, ngăn không cho chúng rời đi khu vực chăn nuôi.
Có vài con ngựa đang đứng tại chỗ gặm cỏ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn đoàn xe đi qua trước mắt.
Những người chăn ngựa cưỡi trên con ngựa của mình, đi ở phía bên trong hàng rào.
Jaxton mang theo vẻ mặt đầy sự hứng thú, liếc mắt nhìn ngắm những con ngựa kia, thỉnh thoảng bị hấp dẫn không rời mắt bởi một con ngựa nào đó, hoặc là bởi dáng người, hoặc là bộ lông tuyệt đẹp, tên nhóc tóc đỏ mở to mắt ngắm nhìn.
Oskar lúc này không đi bộ phía sau mà cưỡi ngựa đi song song với Midas, người đội trưởng giới thiệu: “Đàn ngựa của nhà Gilldall, bọn họ có nhiều ngựa nhất Helemlo.”
“Giống ngựa Bagbed luôn là một nguồn cung ngựa chiến chính cho cả vùng đất này, gia tộc Gilldall chăn nuôi ngựa từ rất lâu rồi.”
Oskar cảm khái nói: “Giống ngựa này rất cao to.”
Midas cười, “Chúng là những con ngựa tốt, các hiệp sĩ ở nơi khác thường ghen tị với hiệp sĩ Helmelo về ngựa chiến của họ.”
Đoàn xe của thương đội nhanh chóng đi qua, Oskar nhìn về phía trước, thấy Jaxton đã dừng ngựa lại, tên nhóc đang đưa mắt nhìn về một vòng tròn, một khu vực nhỏ được hàng rào bao vây lại.
Đôi mắt của hắn không chút nào nhúc nhích, toàn bộ sự chú ý đã tập trung về một chỗ, mãi cho đến khi Midas và Oskar đứng sát bên người, hắn vẫn chưa di chuyển.
Oskar liếc qua bên kia, nở nụ cười: “Có gì vậy Jaxton?”
Tên nhóc bỗng giật mình, phát hiện đội trưởng và đội phó đứng ngay bên cạnh, khuôn mặt hơi đỏ lên, xấu hổ nói, “Đội phó, không có gì.”
Tuy nói vậy nhưng con ngựa đỏ vẫn không nhúc nhích, Jaxton lại vụng trộm đưa mắt nhìn về phía bên kia.
Trong hàng rào, một bóng dáng đang phi nhanh, uốn éo cơ thể, thỉnh thoảng hí vang giơ hai chân trước lên, lật qua lật lại, lúc nhanh lúc chậm.
“Gừng, mau dừng lại!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, mang theo sự âu lo và quan tâm.
Một thiếu nữ đứng trên hàng rào gỗ, hướng về con ngựa đang vung vẫy trong hàng rào la hét, khuôn mặt hơi đỏ lên vì nóng vội, khóe mắt run run, lấp lánh như chứa đựng nước mắt sẵn sàng tuôn trào ra.
Nàng là người đã thu hút tên nhóc tóc đỏ, khiến cho Jaxton phải dừng chân, để tên nhóc hiếu động này trở nên hoảng hốt, xấu hổ trước mặt hai người cấp trên.
Thiếu nữ không mặc váy như thục nữ mà là một quần da và áo ngắn tay, đầu tóc dài màu vàng được buộc gọn gàng ở sau đầu, môi hồng răng trắng, cặp mắt như biết thốt lên lời nói.
Điều thứ hai hấp dẫn Jaxton là “Gừng”.
Nó là một con ngựa màu bạch kim, xen lẫn chút vàng kim, phần lông đuôi có màu hơi đậm hơn một chút xíu, thân thể duyên dáng và cân đối, đường nét uốn lượn mượt mà, bộ lông như gợn sóng, giống như một thảo nguyên được dán lên người nó.
Cơ bắp không quá to nhưng rất xinh đẹp.
Con ngựa này giống như một con thú hoang chưa được thuần dưỡng, giống như một con cá đang vẫy vùng muốn nhảy trở lại trong dòng nước.
Nó có lẽ thuộc về thiếu nữ kia.
“Gừng, làm ơn dừng lại đi.” Tiếng la lại vang lên.
Một người thanh niên trong hàng rào tìm thấy cơ hội khi nó giảm chậm tốc độ, hắn nhanh chóng phóng tới trèo lên lưng muốn chế ngự nó, tưởng chừng hắn đã chiếm ưu thế khi cưỡi lên lưng nó, khóe miệng hắn cũng chợt giương lên.
Nhưng nó cứng ngắc lại khi Gừng giơ cao lên hai chân sau, người thanh niên chúi đầu ngã sấp xuống, lăn lộn dính đầy bụi đất.
Đúng là rất khó khăn để ngồi vững trên lưng ngựa khi không có dây cương và yên, mà con ngựa lại còn khó khống chế như con ngựa này.
Ngoài hắn ta ra còn vài người khác nữa trong chuồng, họ là những người chăn ngựa của gia tộc Gilldall, nhưng nhìn xem trang phục dơ bẩn và những khuôn mặt xám xịt, không khó biết được họ đều đã thất bại khi thuần phục con ngựa xinh đẹp kia.
“Gừng!”
Amelia la hét thêm một vài tiếng nữa, ban nãy khi quá sốt ruột nàng đã muốn nhảy vào trong hàng rào tự mình ra tay, nàng muốn tự tay giành lấy quyền cưỡi nó, nhưng người phụ trách không cho phép điều đó, hắn không muốn mạo hiểm để tiểu thư b·ị t·hương.
Thiếu nữ chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn xem hết người này tới người khác thất bại thảm hại.
Khuôn mặt xinh xắn xụ xuống, tràn đầy vẻ không vui, bỗng nhìn thấy ba người đứng ở phía bên kia hàng rào, bọn hắn cũng đang quan sát đám người làm trò với con ngựa, có một tên nhóc còn chăm chú nhìn về phía nàng.
Amelia trừng lại một cái, để tên nhóc tóc đỏ kia xấu hổ qua đầu đi chỗ khác, một lần nữa nhìn vào Gừng, giống như muốn che giấu sự bối rối.
Midas và Oskar nhìn nhau cười ha hả một hồi, xuống khỏi ngựa, đi tới gần hàng rào, bọn hắn cũng muốn đứng ở khoảng cách gần nhìn xem những người này có thể làm gì tiếp theo, con ngựa này xem ra rất bướng bĩnh và khó thuần.
Thấy hai người đi tới gần, Jaxton cũng chậm rãi xuống khỏi ngựa, hắn vuốt vuốt đầu con ngựa đỏ, quay sang nhìn thiếu nữ kia, rồi chậm chạp tiến tới đứng cạnh Oskar.
Jaxton lẩm bẩm nói nhỏ: “Bọn hắn quá vội vàng rồi.”
Midas la lên hỏi những người kia, “Nó là một con ngựa hoang sao?”
Một trong số những người bên trong dựa sát lưng vào hàng rào, hét trả lời: “Không, nhưng nàng rất khó bảo, một đứa trẻ hư.”
Con ngựa hí vang lên.
Oskar liếc qua Jaxton, thấy hắn lại một lần nữa nhìn qua bên kia, ghé sát lại nói nhỏ trò chuyện một vài câu, rồi hắn ngẩng đầu la lên: “Bạn của ta muốn thử một lần, có được hay không?”
Hắn nói xong chỉ qua đứng cạnh mình Jaxton.
Người kia nghe vậy im lặng, không có lập tức trả lời, mà nhìn về phía người thiếu nữ kia, nàng mới là người có thể ra quyết định.
Amelia mím môi, cảm thấy có chút mất mặt khi người nhà Gilldall để cho người khác giúp mình thuần ngựa, nhưng nàng lại muốn mau chóng cưỡi Gừng.
“Đừng có làm b·ị t·hương nó.”
Nàng nói như vậy, Jaxton hơi ngẩn người khi nghe giọng cô nàng nói chuyện với mình, bỗng bả vai hắn bị người từ phía sau đập nhẹ một cái.
Oskar cười cổ vũ nói, “Đi thôi, mau lên, chúng ta còn phải vào thành nữa.”
Jaxton gật đầu, hắn đã nói với Oskar mình nắm chắc thu phục được con ngựa, con mắt liếc qua thiếu nữ, hít sâu một hơi, đạp bước trèo qua hàng rào, nhảy xuống khu vực bên trong.
Jaxton nhận lấy một sợi dây thừng nhỏ và sợi dây cương từ tay một người đàn ông.
Đầu bên kia, Gừng dừng bước lại, nhìn về kẻ vừa xâm nhập hàng rào, lỗ mũi nó thở phì phò, có chút khiêu khích nhìn thẳng tới, không hề sợ hãi một chút nào.
Con ngựa cảm thấy bực bội khi bị hết kẻ này tới kẻ khác cưỡi lên người, nó tỏ ra khó chịu, tỏ ra không vui vẻ khi bị nhốt trong khu vực nhỏ bé này.
Jaxton hai mắt nhìn thẳng tới, chằm chằm vào hai mắt nó, hắn chậm rãi bước tới, khi thấy người thiếu niên tới gần, nó quay lưng chạy chậm, vòng quanh hàng rào.
Jaxton dừng bước đứng im, chờ đợi nó một lần nữa dừng lại.
Lần này hắn không tiến thẳng tới, mà đứng ở phía xa, nhìn về phía con ngựa, thỉnh thoảng từ trong cổ họng phát ra vài âm thanh để thu hút sự chú ý của nó, dưới chân bước qua lại, con ngựa đứng tại chỗ, cái đầu đong đưa qua lại, tò mò nhìn theo bóng người ở phía bên kia.
Hắn đôi lúc quay lưng về phía con ngựa, nhưng đầu vẫn ngoảnh lại nhìn nó, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh để thu hút con ngựa, nó dần dần quen thuộc và cứ đưa mắt nhìn theo.
Jaxton qua lại theo những vòng tròn, vòng quanh nó, trong lúc bước đi dần dần kéo gần khoảng cách giữa mình và con ngựa màu bạch kim kia.
Jaxton hít sâu một hơi, hơi thở đều đặn, ánh mắt thẳng tắp, trong đầu không suy nghĩ về điều gì ngoài một điều duy nhất.
Hắn biết mình không thể vội vàng.
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.