Chương 18: Haarton
Buổi tối, lâu đài Arcop, trong phòng của Tử tước Adam.
Adam ngồi trước bàn ở giữa phòng, sau lưng là một tấm cờ hiệu dài thêu lên huy hiệu của gia tộc Argall, cáo đỏ.
Gió đêm thổi qua cửa sổ ùa vào phòng, để trên bàn mấy cuộn giấy hơi rung rinh, mấy ngọn nến lắc lư nhưng vẫn vững vàng cháy sáng.
Adam lật qua lật lại trước mặt mấy trang giấy, trên trán hơi nhăn lại, hơi vặn vẻo cổ.
‘Cốc cốc’ tiếng gõ cửa vang lên, mặc dù căn phòng không hề đóng kín cửa, Adam ngẩng đầu lên, nhìn thấy Alfred già đang đứng ở trước cửa, tay trái còn đặt trên thành cửa, tay phải ôm một chồng giấy xếp gọn.
“Vào đi, Alfred.” Adam nói, giọng nhẹ nhàng.
Ông già bước đi vào phòng, vòng qua bàn, đứng bên cạnh Adam, đặt xuống trong tay chồng giấy, đứng lui qua một bên.
“Sổ sách về tiền lương của binh lính, thưa ngài.” Alfred nói.
Adam đặt tay lên chồng giấy, sờ sờ bề mặt giấy thô ráp, nhìn lướt qua, phía trên ghi kín tên binh lính và số tiền lương ứng trước, anh ta ngẩng đầu nhìn quản gia của mình.
“Tiền còn đủ dùng sao?” Adam hỏi thăm.
“Vẫn đủ, thưa ngài, đám binh lính đều đã nhận được tiền lương của họ.” Alfred gật đầu.
Ngoài cửa lúc này vang lên tiếng bước chân, hai người nhìn về phía cửa, một người trung niên đầu trọc đạp bước đi tới, Adam vẫy tay ra hiệu, người kia không ngừng lại mà đi thẳng vào trong phòng, hơi cúi người:
“Chào buổi tối, Tử tước.”
“Chào ngươi, Frederic, có chuyện gì?”
“Việc thẩm định ngựa đã hoàn tất, mọi thứ gần như đã sẵn sàng, chúng ta có thể lên đường trong vòng ba ngày.” Frederic nói
Adam nhắm mắt lại, xoa xoa trán, ngửa người ra dựa vào thành ghế, “Có tin tức gì truyền tới từ phía bắc sao?”
“Không có gì, thưa ngài, cần ta để người gửi đám bồ câu đi sao?” Alfred lên tiếng.
“Thôi được rồi, tiến hành theo kế hoạch đi, hãy dàn xếp đám binh lính, ngày kia chúng ta sẽ lên đường.” Adam lắc đầu nói.
“Vâng, thưa ngài.” Hai người kia cúi người đáp lại.
“Được rồi, để ta một mình, hai người các ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
Chờ quản gia và thống binh của mình rời khỏi phòng, Adam lật xem văn kiện trên bàn một chút, sau đó đứng dậy trở về phòng ngủ.
Adam đứng trước cửa sổ nhỏ, trong tay cầm ly rượu, nhìn ngắm đường phố trong thành, lúc này đã là một mảnh tối tăm không ánh sáng.
Uống một ngụm rượu, hương rượu nho lan tỏa trong khoang miệng, Adam đặt ly lên trên bàn, bước chậm rãi đi tới góc phòng, cầm lên thanh kiếm đặt trên kệ, nhặt lên tấm vải mềm, ngồi xuống tựa lưng vào tường, chậm rãi lau bóng nó, theo từng đường lau, thanh kiếm càng trở nên sáng bóng, soi chiếu ra khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông trung niên.
…
Hai ngày sau, buổi sáng, bên ngoài pháo đài Haarton.
Roderick đứng trên tường thành, nhìn ngắm phía dưới đám người.
Ông ta dáng người to cao, khuôn mặt vuông vắn nghiêm nghị nhưng đã hiện rõ rất nhiều vết nhăn, trên đầu tóc ngắn đã trở nên bạc trắng.
Trên thân ông khoác một bộ giáp sắt, bọc bên ngoài là một áo choàng màu xanh nước biển, trước ngực thêu lên một ngôi sao bảy cánh màu trắng.
Roderick chú ý tới phía dưới đám người có chút hành động, không im ắng như hai ngày trước đó.
Hai ngày trước đó sau khi đón tiểu thư Elena vào trong pháo đài, đầu tiên là khoảng một trăm tên kỵ binh giáp đen quanh quẩn bên ngoài, sau đó lần lượt kéo đến rất nhiều người, bọn chúng tới từ phía bắc, thành Rachdale, ông ta nhận ra trong đó một phần là các hiệp sĩ và binh lính của Bá tước Myers Murden, còn có một phần là những người mang cờ hiệu hai con quạ, huy hiệu của Murden thành Brivey, Tử tước Josiah.
Ban đầu, một người truyền tin tới trước pháo đài và hét lớn yêu cầu hắn giao ra tiểu thư Elena và quỳ gối thề trung thành với Bá tước mới, Josiah Murden, Roderick đương nhiên từ chối.
Không được đáp ứng, người kia lên buông lời dọa dẫm rồi quay ngựa rời đi.
Từ hai ngày trước bọn hắn vẫn cắm trại ở phía xa xa, tụ tập lại hơn một ngàn người, không có động tĩnh gì, dường như chỉ muốn bao vây không để hắn đem Elena đưa đi nơi khác.
Lúc này, phía dưới đám người như một bầy kiến, từ trong doanh trại kéo ra ngoài, sắp xếp thành các hàng, một lúc sau, bọn hắn từ từ tiến bước lên.
Roderick nhận ra ý định của đội quân bao vây, quay người, tựa vào bức tường thành phía trong, hướng bên trong kéo cuống họng, hét lớn: “Mau kéo chuông, tập hợp lên tường thành.”
Tiếng chuông vang lên trong những bức tường của pháo đài Haarton, tiếng bước chân dồn dập vang lên, những người đứng ở phía dưới hay còn đang bận rộn công việc đều lập tức buông ra trong tay đồ vật, vội vàng leo lên tường thành.
Đám binh lính trấn giữ pháo đài rất nhanh tụ tập đến quanh thủ lĩnh của mình, phần lớn họ thân mặc giáp da, có vài người chỉ mặc áo vải dày, v·ũ k·hí cũng đủ loại như kiếm, giáo, rìu, búa, có khoảng hơn hai mươi người cầm cung.
Roderick nhìn qua các thuộc hạ của mình, thấy trên mặt họ nhăn nhó lại, thò đầu quan sát phía dưới, tay cầm v·ũ k·hí hơi run rẩy, mấy người trẻ tuổi còn hơi thở gấp, khẩn trương nhìn xung quanh.
“Ta biết các ngươi sợ hãi.” Roderick nói lớn.
Mọi người chung quanh tập trung tầm mắt về phía ông ta, Roderick nhìn vào mắt các thuộc hạ của mình.
“Nhưng chúng ta không được lùi bước, chứng tỏ cho bọn họ thấy, muốn chiếm lấy pháo đài này, bọn hắn phải bỏ ra cái giá lớn đến mức nào.”
Đám binh lính nghe tới lời thủ lĩnh của mình nói, hơi bĩnh tĩnh lại một chút, nhưng vẻ mặt vẫn không khá hơn là bao nhiêu.
“Ngài Roderick, cần chúng ta ở đây sao?” Một người thanh niên leo lên bậc thang, đến gần lên tiếng nói, anh ta dẫn theo bên mình hai người khác, đều mặc giáp sắt kín kẽ.
“Peter, ngươi đến rồi, chúng ta cần tất cả những ai có thể chiến đấu trên tường thành, tiểu thư Elena nơi đó thế nào?” Roderick gật đầu rồi lại hỏi thăm.
“Tiểu thư được các thị nữ chăm sóc, cô bé sẽ an toàn chừng nào bức tường này vẫn đứng vững.” Peter đưa mắt nhìn ra phía ngoài, vị hiệp sĩ trẻ đội lên mũ giáp, sẵn sàng chiến đấu.
Dưới tường thành, phía xa xa, Basil ngồi trên lưng ngựa, hai tay giữ hờ dây cương, ngẩng đầu quan sát phía trên, giống như muốn tìm ra vị hiệp sĩ đứng tại nơi nào.
Đám binh lính tụ tập bên phải của hắn, xếp thành các hàng ngang, một người kỵ binh cưỡi ngựa chạy đến bên cạnh, lên tiếng:
“Ngài Basil, hiện tại liền bắt đầu sao, chúng ta có thể bao vây và chờ đợi bọn hắn c·hết đói, bọn hắn sẽ không cầm cự được quá lâu?”
Basil lắc đầu, “Chúng ta phải đoạt lấy nó nhanh nhất có thể, đó là quyết định của lãnh chúa, ngài ấy không muốn chờ đợi quá lâu.”
“Ta hiểu rồi.” Người kia gật đầu cưỡi ngựa phóng đi.
“Bộ binh, tiến lên.” Mệnh lệnh được truyền xuống dưới, từng đội bộ binh tiến dần về phía tường thành, đi đến sát chân đồi.
Những cái thang dài được các binh lính nhấc lên, tiến nhanh về phía dưới bức tường, chung quanh những người khác cầm theo những tấm khiên để che chắn cho bọn họ.
Khi họ đang leo lên sườn đồi, còn cách tường thành khoảng một trăm mét, phía trên vang lên tiếng hét: “Bắn tên.”
Những mũi tên rời khỏi dây cung, lẻ tẻ rơi vào trong đám lính công thành, đa phần chúng rơi xuống trên mặt đất hay bị khiên chắn lại, chỉ có hai ba tên xui xẻo b·ị b·ắn trúng, duy nhất một người kém may mắn nhất bị mũi tên găm vào cổ họng, té ngửa ra phía sau.
Bộ binh công thành vẫn đang tiến lên, phía sau bộ binh, những cung thủ cũng tiến lên, khi đến trong tầm bắn, bọn hắn đứng rải rác trong đám người giương cung bắn trả lại.
Theo bộ binh tiến gần, những đợt bắn phía trên gây nên sát thương càng lớn hơn, bắt đầu có những người ngã xuống trên đất, mãi mãi cũng không còn đứng dậy được nữa.
Cái thang đầu tiên được đưa đến bên tường thành, một tên lính đang cầm thang còn chưa kịp dựng nó xuống, đột nhiên ‘bịch’ một tiếng, đầu hắn bị một viên đá từ trên rơi xuống đập nát, máu tươi văng khắp quần áo tên lính đứng kề bên.
Người kia vội vàng đưa khiên nâng trên đỉnh đầu, chạy tới thay thế kẻ vừa c·hết giữ lấy cái thang.
Trên tường thành, Roderick bàn tay phải nhẹ buông ra dây cung, một mũi tên vụt bay ra, ghim vào ngực một tên cung thủ, nó đâm xuyên qua lớp giáp da, kẻ sau buông lỏng cung trong tay, té ngửa.
“Đá, mang đá đến đây.” Peter hét lớn.
Phía cầu thang, những viên đá, khúc gỗ đang được vận chuyển lên, đặt dưới chân đám lính thủ thành, bù đắp vào chỗ cho những viên đã được ném xuống.
Những thiếu niên và phụ nữ phụ trách công việc này, họ kéo lấy thân thể đem đồ vật từ dưới bức tường chuyển lên trên.
“Á.” Một tên cung thủ vừa ló đầu ra, tên chưa rời cung, đã bị một mũi tên từ phía dưới bắn trúng vai trái, hắn quay người ngồi xuống, nấp sau lưng tường thành.
Mấy người phụ nữ cúi thấp người đến gần, kéo anh ta lên về phía cầu thang, họ đỡ anh ta đi xuống phía dưới, đặt nằm trên một tấm vải trên đất, một ông lão tranh thủ thời gian đi lại gần, xem xét v·ết t·hương của anh ta.