Chương 186: Đấu vật và sách
“Tiến lên Felix!”
“Hạ gục nó, Baden!”
Hai thiếu niên để trần nửa người trên tiến lại gần nhau với ánh mắt quyết tâm, bọn hắn hít thở đều đều, bên tai vang lên tiếng la ó cổ vũ của đám đồng bạn.
Cả hai gần dần tiến gần sát lại, chạm tay thể hiện tinh thần thượng võ, bọn hắn đều biết trận đấu này sẽ khó khăn nhưng cũng đã sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giành chiến thắng, đó là khát khao của tuổi trẻ.
Trọng tài ngày hôm nay là vị hiệp sĩ vừa tốt nghiệp và được phong tước không lâu, Hubert Langstel, hắn phất tay ra hiệu trận đấu bắt đầu.
Cả hai tên thiếu niên vào vị trí.
Những giây đầu tiên tràn ngập những chuyển động nhanh chóng khi họ cố gắng giữ lấy nhau.
Đột nhiên, Baden di chuyển nhanh hơn và tóm lấy Felix bằng một cái khóa chặt, hai cánh tay dùng sức, Felix vặn vẹo thân thể của mình cố gắng tìm cách thoát ra nhưng không thành công.
Mồ hôi đổ xuống trên trán của hắn, trong đầu nhớ tới những gì thầy mình đã dạy, vừa chật vật tìm cách thoát ra.
“Baden, cố lên, vật nó xuống!”
“Felix, mau thoát ra!”
Đám đông reo hò và la hét khi hắn bị kẹt và cố gắng trốn thoát.
Baden tăng thêm sức lực, siết chặt không chịu buông ra, trên mặt hắn nở nụ cười, tên nhóc này có tài năng gì mà được ngài Foxrish nhận làm học trò.
Đáng ra người đó phải là hắn mới phải!
Felix đối mặt với mặt đất, hắn vẫn đang loay hoay, mồ hôi chảy xuống, bỗng một ý nghĩ lướt qua trong đầu, hắn đưa tay nhanh chóng tóm lấy chân của đối phủ và kéo mạnh, chờ Baden mất trọng tâm lại đẩy hắn ta ngã xuống nền đất.
“Hay lắm, Felix!” Có ít người đang reo lên.
Felix đã phản ứng nhanh chóng và xoay chuyển được tình thế.
Bây giờ hắn đang dùng cánh tay nhỏ của mình siết lấy cổ Baden, dồn hết sức lực, tập trung toàn bộ tinh thần vào cuộc đấu này, tiếng hét hò xung quanh càng tăng thêm sức mạnh cho hắn.
Đôi chân hắn cũng quấn qua khóa lại tay của Baden.
Sau hồi căng thẳng giằng co, Felix giữ vững không để cho Baden thoát ra, hắn chế ngự được đối thủ của mình, khuôn mặt của Baden dần dần đỏ ửng lên, hắn đã cố gắng lăn lộn, lôi kéo cánh tay nhưng không thể thoát khỏi cánh tay của tên nhóc này.
‘Bịch bịch bịch’
Baden đập tay trên nền đất, ra hiệu mình chịu thua.
Felix vẫn giữ nguyên tư thế cho tới khi Hubert tuyên bố hắn chiến thắng, cánh tay buông ra, Baden lập tức lật sang bên cạnh ho khan hô hấp ngụm lớn không khí.
“Felix, Felix.”
Đám học trò của học viện reo hò, bọn hắn vui vẻ nhìn xem hai tên nhóc này đấu với nhau, đây là hai tên học viên mới nhất của học viện, hai người nhỏ tuổi nhất.
Baden bò dậy, trợn mắt nhìn xem Felix, có chút buồn bực vì thua cuộc.
Trên người của hai người dính đầy bụi đất, mồ hồi thấm ướt lưng.
“Lần sau ta sẽ không thua!” Baden cắn răng nói.
“Vậy sao? Ngươi bỏ lỡ mấy cơ hội duy nhất để thắng rồi, ta sẽ chỉ càng ngày càng mạnh lên.” Felix ưỡn lên khuôn mặt có tàn nhang của mình, nhe răng cười nói.
Trong sân mùi mồ hôi và tiếng hít thở tràn ngập, hai tên nhóc lui ra, nhường chỗ cho một cặp đấu khác.
---
Hoàng cung, một gian phòng không lớn lắm.
Sát tường đặt một kệ sách cao lớn, giữa phòng là một cái bàn dài, có hai người đang ngồi ở trước bàn.
Thiếu niên trẻ tuổi đang lật xem sách.
Người thầy lớn tuổi nhìn xem Đức vua ngồi ở đối diện mình, mở miệng bắt đầu đặt câu hỏi.
Đầu tiên là về những kiến thức thông thường được ghi ở trong sách, những thứ Hector đã phải đau đầu học tập nhiều ngày nay.
“Huy hiệu của nhà Canfield là gì?”
Hector không trả lời ngay lập tức được, hắn cúi đầu cố gắng nhớ lại, sau một hồi, hắn ngẩng đầu lên, dùng giọng không chắc chắn lắm: “Một quả táo đỏ trên nền vàng.”
Theodore nhíu mày nói: “Bệ hạ, không phải táo, là trái lê.”
Hector cúi đầu, gật gật đầu, “Ta nhớ rồi.”
“Lãnh địa của nhà Son ở nơi nào?”
Hector lần này ngay lập tức đáp được: “Gallosey.”
Theodore lần nữa tỏ vẻ không vui: “Có phải không?”
Vị vua nhỏ tuổi nháy nháy mắt: “Không phải sao, ta nhớ đúng là như vậy mà!”
Theodore cười khổ nói: “Lãnh địa của nhà Gallosey là thành Son, làm gì có gia tộc nào tên Son.”
“Ngươi lừa ta, Theodore.”
“Ngài phải học thuộc vanh vách tất cả những điều này, để khi đối mặt với các quý tộc, các phong thần của ngài, ngài biết mình đang nói chuyện với ai, gia tộc của bọn hắn gồm những người nào, lịch sử mà bọn hắn trải qua, trong quá khứ bọn hắn có hành động nào sai trái với Ngai Vàng hay không?”
Hector nằm xuống bàn, khó khăn nói: “Ta không thể yêu cầu bọn hắn tự giới thiệu sao? Ta là vua cơ mà!”
“Ngài có thể ra lệnh cho bọn hắn giới thiệu, và bọn hắn sẽ ngay lập tức tuân theo mệnh lệnh đó, bởi vì ngài là vua. Nhưng cũng bởi vì ngài là vua, ngài phải khôn ngoan hơn bọn hắn để có thể cai trị được bọn hắn, nếu bọn hắn là những kẻ có ý xấu và đánh lừa ngài thì sao?”
“Các lãnh chúa không phải nên trung thành với ta sao? Bọn hắn đã quỳ gối và thề trước lửa.”
Theodore nhìn về đứa bé trước mặt, cũng chính là Đức Vua của hắn, mở miệng chậm rãi nói:
“Lời thề có thể bị phá vỡ, phong thần từng trung thành có thể sẽ sinh lòng phản bội, đồng minh có thể quay lưng trở thành kẻ thù, để đối phó với tất cả những chuyện đó, ngài phải có nhiều kiến thức để xử lý khi có chuyện xấu xảy ra.”
“Khi có kẻ thù từ các vương quốc khác x·âm p·hạm, ngài phải lãnh đạo bọn họ chiến đấu, khi có kẻ muốn tổn hại người dân của ngài, ngài phải có biện pháp bảo vệ an toàn cho bọn họ.”
Hector im lặng lắng nghe.
Theodore có giọng nói trầm và lời nói mang theo sự thông thái.
“Bệ hạ, một vị vua phải luôn lưu tâm đến lời nói và hành động của mình. Những quyết định của ngài dù nhỏ đến đâu cũng có thể gây ra hậu quả lớn. Điều quan trọng là phải cân nhắc hậu quả trước khi hành động.”
Vị vua trẻ vẫn đang chăm chú lắng nghe, hắn gật đầu đồng ý, sau đó hỏi: “Nhưng làm sao ta biết chắc được hậu quả sẽ ra sao? Không phải người thông minh nhất cũng có lúc mắc phải sai lầm sao?”
Theodore mỉm cười: “Đầu tiên ngài phải tự mình suy nghĩ trước, sau đó tìm kiếm những lời khuyên từ những người khôn ngoan và giàu kinh nghiệm quanh mình, tham khảo ý kiến của các cố vấn và cả việc lắng nghe ý kiến của người dân.”
“Ngài phải quan sát, phải đắn đo suy nghĩ, phải cân nhắc nặng nhẹ, biết được ai là người trung thành với mình, biết được kẻ nào đang có ý đồ xấu, biết phải lắng nghe ai và mang lòng cảnh giác với kẻ nào.”
“Ngài phải bắt đầu với việc chăm chỉ học tập mỗi ngày, kiến thức từ sách vở sẽ là trang bị là v·ũ k·hí cho ngài trên trận chiến trong tương lai, bệ hạ, trên vai ngài đã mang theo một gánh nặng, ngài phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Hector cúi đầu, “Cảm ơn vì những lời dạy bảo khôn ngoan, Theodore.”
“Đó là bổn phận của ta, Nữ hoàng đã giao cho ta nhiệm vụ này, ta sẽ cố gắng để làm tốt nhất.”
“Dạy dỗ ta có khó không, Theodore?”
Đột nhiên Hector hỏi với giọng tò mò.
Theodore cười cười, “Tại sao ngài lại hỏi như vậy?”
Hector xệ mặt xuống, “Ta cảm thấy mình rất ngu ngốc, không được thông minh như chị gái ta, cũng không sánh bằng anh trai.”
Lão Theodore hơi khựng lại, không nhắc tới Hoàng tử Dominic, mà nói sang một chuyện khác.
“Ngài quá lo lắng, ngài thông minh hơn bọn trẻ bằng tuổi với mình, chỉ cần cố gắng ngài có thể học được bất cứ thứ gì mình muốn.”
Hector mở to mắt, “Thật không?”
Theodore gật đầu, “Ta sẽ không bao giờ lừa dối ngài, bệ hạ.”
Hector cười vui vẻ, giống hệt bất cứ đứa trẻ nào khi nhận được lời khen ngợi.
“Một quyển sách.”
Bỗng nhiên Hector lại nói vậy.
Theodore không hiểu người thiếu niên muốn nói gì, hắn hỏi, “Sách gì thưa ngài?”
Hector nghiêm túc nói, “Huy hiệu của nhà Gallosey, một quyển sách mở ra, nó có màu xanh và nằm trên nền cờ trắng.”
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.