Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 187: Khách tới




Chương 187: Khách tới

Đêm, trời nổi cơn gió mát, trên bầu trời ánh trăng sáng hơn mọi khi đôi chút, vương vãi ánh sáng nhạt xuống mặt đất bên dưới.

Trên đồng cỏ tràn ngập tiếng kêu của côn trùng, chúng phát ra từ những bụi cỏ, những tàn cây, đêm đến yên tĩnh làm cho âm thanh trở nên rõ ràng hơn.

Sự yên bình của vùng hoang dã không kéo dài được bao lâu, mặt đất run nhè nhẹ, âm thanh vù vù vang động, những bánh xe đè ép mặt đường, một chiếc xe ngựa phóng qua nơi này.

Bốn con ngựa cao lớn ra sức vung vó chạy, bộ lông trên người chúng đã thấm ướt, hơi thở nóng hổi phát ra từ lỗ mũi chứng tỏ dòng máu trong cơ thể đã cực kỳ nóng bỏng, cơ bắp trên bốn chân có lẽ đã mỏi nhừ.

Nhưng mấy con ngựa vẫn tiến lên, bởi vì người điều khiển xe ngựa vẫn chưa cho phép chúng dừng lại, Elco vung roi quất mạnh, mỗi khi đám ngựa có ý muốn giảm chậm tốc độ hắn liền ngay lập tức đốc xúc chúng, ngọn roi dài kia gây ra cơn đau và ép buộc mấy con ngựa phải tiếp tục không ngừng chạy.

Elco cũng căng thẳng vì đi suốt cả ngày dài, nhưng không có lựa chọn nào khác, bọn hắn phải mau chóng đi đường, phải tăng nhanh tốc độ, may mắn là ngày hôm nay trời có trăng sáng, nếu không chỉ với một ngọn đèn nhỏ treo trước xe không đủ để chiếu sáng giúp bọn hắn đi đường suốt đêm được.

Trên đồng cỏ cảnh tượng rất đẹp, bầy đom đóm bay lượn phát ra chút ánh sáng lấp lóe lập lòe, thỉnh thoảng có một cặp mắt sáng lòe mở ra trong bóng đêm, tại những chỗ mà ánh trăng không thể chiếu tới, đứng dưới tàn cây đưa mắt nhìn theo chiếc xe ngựa kia.

Chạy thêm khoảng một giờ, Elco nhìn thấy có mấy ngôi nhà thỉnh thoảng xuất hiện hai bên đường, rồi sau đó là đồng ruộng, bãi chăn nuôi, càng nhiều phòng ốc hơn.

Trên mặt người thanh niên nở nụ cười, bọn hắn đã đến gần mục đích, chỉ một quãng đường nhỏ nữa là bọn hắn sẽ đến nơi.

“Tới rồi! Chúng ta tới nơi rồi, ngài Joren!” Một người thanh niên khác ngồi cạnh hắn mừng rỡ nói, chỉ về phía trước.

Trong đêm tối, dưới ánh trăng sáng ngời, một bóng đen to lớn xuất hiện ở phía xa xa, chiếm cứ một khoảng không gian rộng lớn, ánh trăng bị ngăn lại trên bức tường thành cao lớn, chỉ có mấy ngọn đuốc sáng để bọn hắn tìm thấy chỗ cửa thành.

Elco cũng nhìn thấy tòa thành trước mặt mình, hắn mừng rỡ, không những không giảm bớt mà còn tăng nhanh tần suất quất roi, ép buộc đám ngựa lần nữa tăng tốc.



Nhưng dường như đây đã là giới hạn của chúng nó, hoặc chúng nó đã quá mệt mỏi, tốc độ không thể tăng thêm được nữa, người thanh niên thở dài, thu roi lại, hắn biết mình quá nóng vội.

Tiến thêm một đoạn ngắn, nhìn xem tòa thành đồ sộ kia, Elco biết nó chẳng chạy đi đâu được, hắn đưa tay ghì cương thích hợp giảm xuống một ít tốc độ, để đàn ngựa giảm bớt áp lực.

Tốc độ lăn bánh của xe ngựa dần dần giảm xuống, nhưng nó vẫn đem tới sự ồn ào trong màn đêm yên tĩnh ở nơi đây.

Đám lính thủ thành chú ý tới động tĩnh ở phía bên này, một vị hiệp sĩ chống tay vào lỗ hổng trên tường mà nhìn xuống phía dưới, phía xa xa một ngọn đèn nhỏ đang tiến lại gần, khoảng không nhỏ bé mà nó soi chiếu ra cho thấy đó là một chiếc xe ngựa.

Hắn đưa mắt nhìn một hồi, rồi bước chậm đi vòng ra cầu thang, xuống phía dưới.

Giờ này cánh cổng đã đóng kín, nếu không có việc gì quan trọng không ai được phép ra vào, vị hiệp sĩ phất tay ra lệnh: “Mở cổng ra.”

Mấy người lính hợp lực kéo ra cánh cổng nặng nề.

Nó chậm chậm chuyển động, xê dịch từ từ mở ra một khoảng trống, Harvey không mang mũ giáp, tay đè lại chuôi kiếm lách người đi ra, theo sau lưng hắn ta là khoảng mười người lính tuần tra.

Bọn hắn cầm theo vài bó đuốc, đứng trước cổng nhìn về phía nhóm khách đến trong đêm kia.

Klaas và Elco đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn cũng phát hiện một nhóm người ra khỏi cửa thành chờ đợi mình tới nơi.

Klaas tựa sát vào thành xe, miệng cũng kề sát vách gỗ, nhỏ giọng nói: “Ngài Joren, lính thủ thành đã xuất hiện ở phía trước.”

Không quá lâu sau, một âm thanh đáp lại hắn.



“Ta biết rồi.”

Joren ngồi trong thùng xe, bàn tay sờ lấy hai cái rương gỗ đặt bên người mình, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng tới nơi, hắn hiện tại chỉ có thể trông chờ mọi chuyện diễn ra một cách tốt đẹp và thuận lợi, trên vai hắn đặt vào kỳ vọng to lớn của rất nhiều người, càng tiếp cận đích đến, hắn càng cảm thấy áp lực nặng nề đè ép trên đôi vai mình.

Bọn hắn đã từng trông cậy vào Vadi và Kitia, nhưng hai vị thần lại không hề để tâm tới bọn hắn trong chuyến đi, giờ đây chỉ có vàng và vũ lực là chỗ duy nhất mà hắn đặt niềm hi vọng vào.

“Huuueeee.” Elco ghì cương, xe ngựa dừng lại, mấy con ngựa thở phì phò, chúng đã cực kỳ mỏi mệt, lồng ngực chập chùng lên xuống, hít thở nặng nề.

Mất đi âm thanh ồn ào khi chiếc xe di chuyển, đêm tối yên tĩnh lại trong một lát, Joren nhìn xem vách gỗ tối đen trước mắt mình, không để hắn đợi lâu, một giọng trầm lên tiếng: “Các ngươi là ai, đến Loshek giờ này làm gì?”

Nếu đây là một đám người bình thường và khiến mình mất công bò xuống đây, chắc hẳn Harvey sẽ cho bọn hắn nhận được sự trừng phạt thích đáng.

Cánh cửa của xe ngựa mở ra ở bên hông, một người đàn ông trung niên xuất hiện, nhảy xuống, đứng vững hai chân trên mặt đất, hắn không trả lời ngay lập tức mà nhìn bọn họ, quan sát và đánh giá những người lính, cả vị hiệp sĩ ở trước mặt.

Sau đó Joren lại ngẩng đầu nhìn lên, thấy được lá cờ hiệu của nhà Goldnor, hắn biết mình đến đúng nơi rồi, hắn đầu tiên là vui mừng, sau đó mới chợt nhìn thấy người chiến binh cường tráng đứng trước mặt vẫn đang nhìn chằm chằm hắn.

Joren bước vài bước tới gần, từ trong ống tay áo lấy ra một vật, kề sát bên tai nhỏ giọng nói với vị hiệp sĩ vài câu, đồng thời bên dưới bàn tay nhanh chóng nhét túi tiền nhỏ vào tay Harvey.

Harvey nhíu mày nhìn xem người đàn ông trung niên, lại cúi đầu nhìn cái túi nhỏ, trong tay ước lượng nó nặng nhẹ, hắn biết kể cả không có tiền nếu tên này nói thật thì mình cũng phải cho hắn qua.

Việc này cũng không có gì phải khó khăn, Harvey hướng Joren gật đầu, quay đầu ra lệnh, “Mở cổng ra!”

“Xin cảm ơn ngài!” Joren cảm ơn, vừa định chuẩn bị quay trở lên xe ngựa thì bị người hiệp sĩ gọi lại.



“Ngươi biết rõ đường đi rồi sao?”

Người đàn ông trung niên không còn vẻ tự tin, do dự một chút: “Cái này?”

Hắn quên mất đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này, con đường từ cảng Laros tới thành Loshek thì rõ ràng và có bảng chỉ dẫn, ngoài ra hắn còn mang theo bản đồ nên không sợ bị lạc, nhưng con đường trong thành thì lạ lẫm, một người lần đầu tới tòa thành này không thể nào tự mình đi tới một địa điểm cụ thể được.

Joren có chút quẫn bách nhìn về phía Harvey, nét mặt kia đã là câu trả lời.

Vị hiệp sĩ ngẫm nghĩ, thấy thời gian phiên trực của mình sắp kết thúc, hắn nói: “Mau lên xe đi, ta dẫn các ngươi tới đó.”

“Cảm ơn ngài rất nhiều, xin hỏi ngài là?”

“Ta gọi Harvey.”

Vị hiệp sĩ cưỡi ngựa dẫn đầu, hai cánh cổng lớn đã được mở rộng ra, đủ chỗ cho xe ngựa vào thành, chờ nó vượt qua, đám binh lính lại một lần nữa đóng kín cửa lại.

Chiếc xe rẽ qua rẽ lại trên đường phố, lăn bánh trên nền đường đá của thành Loshek.

Không lâu sau, Harvey dừng ngựa, trước mặt hắn là một tòa nhà vẫn còn sáng đèn, hắn nhìn về phía xe ngựa, “Đến nơi rồi.”

Joren bước ra khỏi xe, nhìn trang viên ở trước mắt, “Vậy ra đây là nhà Cowanii.”



---

Cảm ơn Nấm tặng hoa.