Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 185: Kiếm của Chaga




Chương 185: Kiếm của Chaga

Buổi trưa, Vương Đô Icrane.

Học viện hiệp sĩ, trong một khoảng sân nhỏ sâu trong các kiến trúc của học viện.

Những bông hồng trắng đang nở rộ trên cành, trong những bồn hoa, những cánh hoa tinh khiết và tươi tắn lung lay dưới ánh nắng mặt trời.

Có vài người đang đứng trong sân, đều im lặng nhìn về bức tường lớn trước mặt mình.

Trên tường để trống ra những ô vuông ngay ngắn thẳng hàng, đây chính là nơi đặt tro cốt của n·gười c·hết.

Phần lớn chúng trống không, một phần nhỏ thì đã có chủ, khi một hũ tro cốt được đặt vào trong, bọn họ đậy kín ô vuông bằng một viên đá có khắc tên và huy hiệu của người đã mất.

Edwin Ruthold nhìn xem một ô vuông mới mẻ, những đường vân mới được thợ điêu khắc hoàn thành, phía trên là tên và huy hiệu ngôi sao bảy cánh của Roderick Oakland.

Roderick là một hiệp sĩ cùng thời với hắn, cả hai người được huấn luyện cùng nhau trong học viện này, khi đó còn có cả Myers Murden.

Qua nhiều năm như vậy, đám đồng bạn không có người nào còn sống, chỉ còn lại một mình hắn cô đơn đứng đây.

Edwin liếc mắt mấy tên hiệp sĩ trẻ đứng hai bên mình, đây là di sản của hắn, đây là kết quả nhiều năm huấn luyện và dạy dỗ của hắn.

Ngày nào đó khi hắn c·hết đi, có lẽ bọn nhóc cũng sẽ đứng tại nơi đây, tưởng nhớ về hắn giống như hắn đang tưởng nhớ Roderick lúc này.

Sồi Đá, Archie Oakland.

Bông Hồng Sắt, Roland Foxrish.

Cán Cân Công Lý, Chaga Oyster.

Ba người này là hiệp sĩ, đồng thời hiện tại là ba người hướng dẫn trong học viện này.

Những hiệp sĩ mạnh mẽ và cũng là những hiệp sĩ chân chính hiếm hoi còn sót lại trong vương quốc.

Ba vị hiệp sĩ kia đứng bên cạnh thầy mình, vẻ mặt không mấy vui vẻ, đều trầm mặc lặng yên.

Roland nhìn vào một loạt những bia đá trước mắt, cặp mắt mỏi mệt và chán chường, miệng lẩm bẩm: “Will ‘Nhà Thơ’ Mosseus ‘Hỗn Loạn’ Remodin ‘Sói Xám’.”

Những cái tên này ám ảnh hắn nhiều ngày, đây là những người bạn thân, những người anh em hắn tự tay tiễn xuống Địa Ngục.



Nếu như Địa Ngục thật sự tồn tại!

Đứng ngay sau lưng Roland là Felix Murden, người thừa kế của Josiah Murden, Bá tước xứ Bắc Alklen.

Tên nhóc trải qua một thời gian huấn luyện, hiện tại khuôn mặt bớt vẻ ngây thơ, thêm chút nghiêm túc cùng cứng rắn.

Hắn nhìn xem thầy mình, ông ấy lại buồn bã.

Hắn biết thầy Roland thỉnh thoảng lại tới nơi này, vẻ mặt chán nản giống như kẻ thất bại, mặc dù ông ấy là một trong những người mạnh nhất.

Archie Oakland đứng bên trái sát với Edwin, hắn nhìn về phía ngôi sao của Roderick, đây là chú của hắn.

Một người của dòng họ Oakland, c·hết trên vùng đất Alklen.

Từ khi Roderick đi theo Myers Murden, đã mấy chục năm hắn chưa trở về Savena, đến nỗi một vài đứa bé trong gia tộc còn không biết cha hắn còn có một người em trai.

Không nghĩ tới sau khi lãnh chúa của ông ta c·hết không bao lâu thì ông ấy cũng theo gót c·hết đi, phần còn lại của thể xác được mang về trong một bình sứ.

Trong lòng Archie tôn trọng chú của mình, hắn biết rõ có một trận đấu chờ đợi mình trong tương lai, không phải là một mối thù, nhưng là một món nợ mà tên hiệp sĩ kia nợ hắn.

Đứng ngoài cùng bên trái là Chaga Oyster, kẻ được xưng tụng là Cán Cân Công Lý.

Không chỉ là một hiệp sĩ bình thường, giống Archie và Roland, hắn cũng là một người hướng dẫn trong học viện.

Chaga còn nắm giữ một thân phận khác, thẩm phán của tòa án hoàng gia, đây cũng là nguồn gốc của cái biệt hiệu Cán Cân Công Lý.

Đồng thời, cũng bởi vì thanh kiếm hắn đang mang theo bên mình.

Chaga có một đầu tóc đen gọn gàng, râu ria được cắt sửa ngay ngắn, trang phục sạch sẽ thẳng tắp.

Ngay ở sau lưng Chaga là học trò của hắn, một thanh niên tóc vàng cường tráng.

Chờ đống lửa trước bức tường tắt đi, sáu người bọn họ đi tới một cái bàn đá trong sân, hai tên học trò đứng còn bốn người còn lại ngồi xuống ghế đá.

“Hubert, ngươi biết thầy của ngươi không thể làm gì được, Matheri không thuộc thẩm quyền của hắn.” Trò chuyện vài câu, Edwin quay sang nói với người thanh niên tóc vàng.

Hubert Langstel cúi thấp đầu trước viện trưởng, nhưng hàm răng cắn chặt, thể hiện sự tức giận của mình.

“Kiềm chế bản thân lại, đừng để cơn giận kiểm soát mình, nhớ rằng bây giờ ngươi đã là một hiệp sĩ.” Archie Oakland nói.



“Vâng.” Hubert cúi đầu đáp, hít thở sâu vài hơi, kiềm nén cơn giận của bản thân mình.

Chaga dùng ngón tay vuốt vuốt râu, “Trong chuyện này rõ ràng là Nathaniel sai lầm, nhưng tòa án khó lòng mà can thiệp vào được, nhà các ngươi dù sao là phong thần của hắn ta, chứng cứ cũng không rõ ràng.”

“Buổi triển lãm kia chẳng mang tới thứ gì ngoài rắc rối, ta nghe nói Tử tước Paukins bị tập kích trên đường trở về, hắn b·ị t·hương nặng, còn chiếc nhẫn của hắn b·ị c·ướp đi.” Roland nói, cầm lên bình trà rót trà cho Edwin và hai người khác, cuối cùng là cho chính hắn.

Edwin thổi một hơi, bưng ly trà nóng lên uống một ngụm nhỏ, “Đại tư tế Malcolm phàn nàn với ta là thư viện bị tập kích, đám trộm kia dường như nhắm tới 1000 năm.”

Archie nhíu mày: “Bọn hắn thành công sao?”

Viện trưởng lắc đầu: “Đám hiệp sĩ xám có bia thịt để chém, ta nghe nói bọn hắn chặt đám trộm kia chẳng còn hình người.”

Chaga liếc nhìn học trò mình: “Ngươi muốn lấy lại Hào Quang sao?”

Hubert Langstel nhìn một lượt những người ở đây, “Hào Quang là vật báu của gia tộc con, thưa thầy.”

“Cả gia tộc đã phải hy sinh rất nhiều thứ, nó tượng trưng cho những sinh mạng đã đặt nền móng cho gia tộc này, nó tuy chỉ là một thanh kiếm, nhưng ý nghĩa hơn xa một thanh kiếm.”

“Cha của con đau khổ cho rằng mình là nguyên nhân khiến gia tộc phải giao nó ra, ông ấy dằn vặt mình hằng đêm.”

Edwin ngẩng đầu: “Vậy ngươi thì sao, Langstel? Ngươi muốn làm gì, g·iết c·hết Nathaniel rồi đoạt nó lại sao?”

Mấy vị hiệp sĩ nhìn về tên thanh niên, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Hubert đối mặt với họ, nhớ tới những cảm xúc mà hắn đã trải qua trong buổi tối ngày hôm đó, tức giận, bất lực, đau đớn, hổ thẹn.

Kể từ giây phút Nathaniel tổn thương tới cha mình, đạp lên danh dự của nhà hắn, hắn đã tự thề với lòng tên kia không còn là lãnh chúa của mình nữa, lòng trung thành này không phải là để bị phản bội, bị quay lưng.

Hubert cúi xuống, nhìn vào áo choàng trắng mới của mình, nó rẻ tiền và thấp kém, không phải một thứ xứng với hiệp sĩ, khi hắn tự tay lột xuống áo choàng, danh dự cũng đã bị ô uế.

“Không, thưa ngài.” Hắn vẫn chưa ngẩng đầu lên.

“Việc con muốn nhờ vả liên quan tới em trai con, Oliver, con không muốn nó phải sống như một con tin trong lâu đài của nhà Grimster, con tự hỏi học viện có thể nào yêu cầu Nathaniel giao nó ra hay không?”

Hubert thở dài một hơi, nói ra lời này hắn như thoát hết sức lực.



Mặc dù Hào Quang rất quan trọng, như đối với Hubert, Oliver quan trọng hơn gấp nhiều lần, hắn không muốn thằng nhóc kia phải cô độc sống quanh những kẻ không có ý tốt với nó, phải xa rời gia đình, mất đi tình yêu thương và cả nhiều cơ hội trong cuộc đời vừa chớm nở.

Mấy người nhìn nhau, Chaga mặt nghiêm túc: “Ngươi biết lý do hắn ta giữ lại em trai mình phải không?”

Hubert gật đầu: “Nathaniel muốn đảm bảo lòng trung thành của nhà Langstel, hắn ta không muốn đặt mình vào trong nguy hiểm, hắn muốn một thứ để uy h·iếp.”

‘Cạch’

Edwin đặt ly trà xuống, “Chúng ta sẽ cân nhắc chuyện này, hôm nay đến đây thôi, ngươi dẫn Felix ra ngoài đi.”

Hubert thở dài một hơi, “Vâng.”

Chờ hai người học trò rời khỏi nơi này, Roland lên tiếng, “Việc này có khả thi hay không?”

Archie trầm giọng nói: “Rất khó.”

“Tạm thời không tuyển nhận bất cứ người nào thuộc nhà Grimster.” Edwin gõ gõ bàn nói, hắn không chấp nhận những kẻ như vậy trong học viện của mình.

Việc làm của Nathaniel đã bước đầu ảnh hưởng đến tất cả người trong gia tộc của hắn.

Còn về Oliver Langstel, Edwin quyết định để Chaga xử lý.

Hubert đã nói rõ, hắn không muốn Oliver trở thành đồ vật để Nathaniel uy h·iếp gia tộc mình, khi không còn con tin nữa, nhà Langstel muốn làm gì, tạo phản lãnh chúa sao?

Bọn hắn nói chuyện một chút nữa rồi đổi sang chủ đề khác.

Archie mở miệng nói: “Có một nhóm người liên lạc với ta.”

Chờ những người khác tập trung tới, hắn nói tiếp, “Bọn hắn tự nhận là Hội Kín, bọn hắn ngỏ lời mời ta và Roland gia nhập.”

Edwin tò mò: “Ta nghe nói qua bọn hắn, biết trong hội có những ai sao?”

“Mục đích của bọn hắn là gì?” Chaga cũng thắc mắc.

Archie từ từ nói: “Không, bọn hắn nói rằng ta sẽ sớm biết được những điều này khi gia nhập, và rằng đất nước này sẽ không tiếp tục bình yên như hiện tại, rằng c·hiến t·ranh đang nhen nhóm ở một góc nào đó, và bọn hắn sẽ là người mang tới công lý.”

Những người khác đều im lặng suy nghĩ.

Chiến tranh?

Công lý?

Rốt cuộc đám người này muốn làm gì.

Chaga nắm chặt chuôi kiếm của mình, nó tên là Công Lý.