Chương 184: Nỏ của Noah
Trong hành lang của lâu đài Moncoba, một loạt tiếng bước chân vang lên, âm thanh của đế giày va đập mạnh mẽ với nền đá như búa gõ vào lòng mỗi người hầu về lính canh trong lâu đài, bọn hắn im thin thít.
Gordon Houghton lạnh lùng đi tới cửa chính, đạp bước ra ngoài sân.
Bên ngoài, những người lính gác tụ tập lại, cầm đuốc soi sáng một khoảng sân, đứng chính giữa sân chính là Levi, hắn hốt hoảng xoay quanh tại chỗ hai tay nắm chặt, khi thấy Bá tước ra ngoài mới thở phào một hơi, như vừa tìm được chỗ dựa.
Bá tước của Weskast, Gordon Houghton nhìn xem một loạt xác c·hết được xếp đặt ở sau lưng Levi, khóe mắt run lên, nếp nhăn trên khuôn mặt vặn vẹo.
Hắn không để ý tới tên lính đang muốn mở lời mà vượt qua hắn, giật lấy một ngọn đuốc trong tay một tên lính gác, tiếp cận những t·hi t·hể trên đất, cặp mắt mang vẻ t·ang t·hương của năm tháng nhìn vào cái xác đặt ở chính giữa được dùng vải trắng phủ kín.
Vị Bá tước già cong lưng ngồi xuống, tay đưa tới kéo ra lớp vải, ánh đuốc đưa tới gần.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là con dâu của hắn, tiểu thư của thành Honde, May Geen.
Nàng c·hết rồi, trên thân thể tràn đầy v·ết t·hương, t·hi t·hể tàn tạ rách mướp, làn da trắng bệch do mất máu, lạnh lẽo vì mất hết nhiệt độ.
Kẻ nào lại to gan khi dám ra tay g·iết người nhà của hắn, kẻ nào dám g·iết con dâu trưởng của mình, Gordon cực kỳ tức giận, hắn đứng dậy, quay lại nhìn Levi.
Người sau đối mặt với lãnh chúa của mình, lại run run không dám mở miệng nói, hắn biết ngài Houghton đang rất nổi giận.
“Chuyện gì đã xảy ra? Lúc đó ngươi ở nơi nào?” Giọng nói già nua mang theo sự lạnh lùng.
“Ta, thuộc hạ lúc đó đang ở ngoài bìa rừng. Sáng hôm nay phu nhân dẫn đầu chúng ta đi săn như mọi khi…”
“Con chó săn chạy trở về…”
“Ngài Prater…”
Tên lính cúi đầu trần thuật lại tất cả những gì mình biết, nói xong, hắn vẫn cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn lãnh chúa của mình.
“Khốn kiếp!” “***!” Gordon chửi thề, đám lính xung quanh nín thở, cả mấy vị hiệp sĩ cũng không khác biệt, bọn hắn không nhớ rõ lần cuối ngài Houghton tức điên lên như vậy là khi nào.
Gordon liếc mắt qua xung quanh một lượt, “Lionel!”
Hiệp sĩ Lionel bước tới một bước, hơi cúi thấp đầu.
“Ngươi dẫn người đi lùng sục khu rừng kia, bất cứ kẻ nào khả nghi lôi hết về đây!”
“Vâng!” Lionel đáp lại rồi ngay lập tức xoay người rời đi.
“Allen!” Vị Bá tước lại gọi tới một người khác.
“Bá tước.” Lần này là một người hầu cận.
“John đâu rồi?”
“Ngài ấy vẫn chưa trở về thưa ngài.”
“Gửi thư bảo nó cút về đây ngay lập tức cho ta!” Gordon giống như điên la lên.
Allen vốn định nói gì đó, nhưng nhìn nét mặt của Gordon lại ngập miệng lại.
Gordon hít thở sâu vài hơi, cuối cùng xoay qua chỗ Levi, hỏi: “Eric đâu rồi?”
---
Xứ Helmelo, vùng hoang dã giữa hai thành Rivit và Izhech.
Sáng sớm, đám côn trùng còn chưa tỉnh giấc, mặt trời mới vừa ló đầu qua mấy ngọn đồi ở phía đông.
Trong không khí truyền tới tiếng xé gió, một người thanh niên đang vung kiếm chém.
Chém xuống, chém lên, chém ngang, chém chéo, hắn dùng lưỡi kiếm vẽ ra đủ loại nét cong đường thẳng trong không khí.
Thanh kiếm trên tay hắn vù vù chuyển động, mang theo tốc độ và sức mạnh.
Một hồi lâu sau, hắn dừng lại, mồ hôi nhỏ giọt xuống từ chóp mũi, trên đầu mái tóc đen cũng ướt đẫm mồ hôi.
Oskar thở dài một hơi, sau đó hít sâu, tiếp tục luyện tập.
Các bài luyện tập là những điều không thể thiếu trong hoạt động hằng ngày của hắn.
Hắn luyện kiếm nhiều nhất, sau đó mới là nỏ.
Lưỡi kiếm trong tay Oskar càng ngày càng thuần thục, càng ngày càng linh hoạt nhẹ nhàng, đâm chém tự nhiên.
Đôi chân hắn giẫm đạp mặt cỏ, đè ép những ngọn cỏ non dưới chân mình, không chỉ có đôi tay liên tục vung vẫy, dưới chân cũng phối hợp tiến lui phù hợp.
Trong đầu hắn tưởng tượng ra một kẻ địch giả tưởng đang đứng trước mặt mình.
Tên kia vung kiếm chém xuống, hắn hai tay nắm chặt chuôi kiếm vuốt ngược lên gạt lưỡi kiếm kia ra.
Đối thủ lui lại một bước, dưới chân Oskar liền bước nhanh nhào tới đoạt lấy cơ hội để t·ấn c·ông.
Thanh kiếm vòng qua không trung theo một quỹ đạo tự nhiên nhất, eo cổ tay cánh tay cùng phát lực chém chéo xuống, tên kia muốn lui nhưng vẫn b·ị c·hém trúng.
Lưỡi kiếm rạch ra bụng của hắn.
Oskar bước một bước ngắn, mũi kiếm hạ thấp lướt qua, cắt đứt cổ tên kia.
Hắn một lần nữa đứng vững tại chỗ, nghỉ ngơi hít thở đều đặn, đồng thời cũng để cho cơ bắp của mình giãn ra một chút.
Không lâu sau, hắn đứng nghiêm, kiếm trên tay lần nữa chuyển động, trong đầu tưởng tượng hai ba kẻ địch xuất hiện trước mặt mình.
Oskar vung chém, đón đỡ, đâm thẳng, gạt ra, chân thì lúc lui lúc tới, đầu óc vận chuyển với tốc độ nhanh chóng, không chỉ mong muốn t·ấn c·ông làm b·ị t·hương kẻ địch, mà còn suy nghĩ tìm tới những cách đỡ đòn hay tránh né hiệu quả.
Tưởng tượng ra kẻ địch sẽ t·ấn c·ông như thế nào, mình lại làm sao đón đỡ.
Chờ đôi bàn tay mỏi mệt không còn sức cầm kiếm nữa, đầu óc cũng căng thẳng không thôi, Oskar mới dừng lại, kết thúc buổi luyện kiếm ngày hôm nay.
Phía xa xa, chỗ trại của thương đội đã bốc lên khói trắng, những người khác đang nấu bữa sáng, sau khi ăn xong bọn hắn sẽ lên đường.
Oskar kết thúc huấn luyện nhưng vẫn chưa trở lại, hắn cầm ngược thanh kiếm, chậm rãi đi tới chỗ một gốc cây mọc trơ trọi giữa vùng hoang dã, ngồi phịch dưới gốc cây, cảm nhận sự mát mẻ, hít thở không khí trong lành, mắt nhắm lại, hít vào thở ra, cảm nhận môi trường xung quanh, để cho tâm hồn thư giãn chốc lát.
Nhưng hắn ngồi xuống chưa bao lâu, ‘phập’ một tiếng vang lên ngay sau đầu, tóc gáy hắn dựng lên, một luồng nguy cơ ập tới.
Oskar nhanh chóng cúi thấp người, sau đó chậm rãi xoay lưng lại, không có gì đặc biệt.
Hắn đứng dậy, xoay quanh cái cây đi nửa vòng, nhìn thấy trên thân cây cắm một mũi tên ngắn, cao hơn vị trí đầu của hắn một đoạn.
Oskar hít sâu một hơi, nuốt ngụm nước miếng, hét lên: “Ngươi muốn g·iết ta sao hả Noah!”
“Ai bảo ngươi ngồi sau cái cây vậy Os, từ phía bên này ta không thấy được ngươi, may mà ngươi không thò đầu ra, ta cũng không có bắn hụt.”
Noah cười ha ha, cây nỏ vác trên bờ vai, chạy chậm qua bên này.
Oskar có chút nghĩ mà sợ, lần sau chắc chắn phải kiểm tra trước khi ngồi sau bất cứ cái cây nào, may mà giống như Noah nói, hắn không thò đầu ra trùng hợp ăn phải một mũi tên do đồng bạn bắn hụt.
Lúc đó thì không biết phải tìm ai thưa kiện, mạng cũng mất rồi.
Noah tới nơi, nhìn mũi tên ghim hơn một nữa vào thân cây, trên mặt vui vẻ, kỹ thuật bắn của hắn càng ngày càng tốt rồi, hắn vừa rồi chỉ là nói đùa, với cự ly này hắn không bắn hụt được.
Hắn nắm lấy mũi tên dùng sức lôi kéo, sau mấy lần thì thành công rút nó ra khỏi thân cây.
Trái ngược với Oskar, hắn thì kể từ khi gia nhập hội lính nỏ thì luôn dính liền với cây nỏ, người thanh niên bỏ ra rất nhiều công sức và thời gian luyện tập, các thao tác lên dây, nạp tên, rồi ngắm chuẩn và bắn.
Bây giờ hắn đã cực kỳ thành thạo rồi, Noah còn tìm hiểu cấu tạo nỏ và công dụng của từng bộ phận, càng ngày càng trở nên giống một tên lính nỏ.
Oskar đôi khi tự hỏi nếu người thanh niên này được huấn luyện sớm hơn thì sao, kẻ này thực sự rất có tài năng.
“Trở về thôi.” Oskar vỗ vai đồng bạn, hai người đi chậm trở lại trong doanh trại.
Đống hàng hóa mà lần trước bọn hắn tiếp nhận vẫn là một bí mật to lớn với đa số người trong thương đội, nhưng không ai dám nhiều lời.
Đám người ăn uống nhanh chóng rồi thu dọn đồ đạc lên đường.
Đây đã là chặng cuối của chuyến đi lần này.
Bọn hắn sắp tới Izhech, tiếp đó sẽ là trở về căn cứ.