Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 183: Joren




Chương 183: Joren

Levi nằm giữa bãi cỏ, chợp mắt trong chốc lát.

Không khí vùng hoang dã trong lành mát mẻ để hắn dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Xung quanh chỉ còn lại tiếng gió và âm thanh do mấy con ngựa cột ở bên cạnh thỉnh thoảng phát ra.

Chúng nó có vẻ cũng cảm thấy thoải mái khi ở nơi này, người lính nhúc nhích thân thể, cọ cọ lưng xuống nền cỏ, ngáp một cái, hưởng thụ một ngày tốt lành.

Bỗng lúc này có âm thanh sột soạt vang lên, ngắt quãng đứt đoạn, giống có vật gì đó đang chật vật lê mình trên mặt đất, âm thanh kia gây nên sự chú ý của hắn.

Hắn mở mắt ra liếc qua bên kia, thấy bóng hình của một con vật quen thuộc.

Người lính trợn mắt bật dậy, nhìn xung quanh một chút sau đó tiếp cận, bước chân đi đến gần con chó săn.

Nhìn xem con vật b·ị t·hương nặng nằm dưới chân mình, hô hấp yếu ớt, Levi nhíu mày, ngồi xổm xuống đánh giá những v·ết t·hương trên người nó, cặp mắt lộ ra chút đau lòng.

Con chó trở về trong tình trạng tồi tệ như vậy, rốt cuộc nó đã gặp phải chuyện gì.

Levi có kinh nghiệm đi săn và huấn luyện chó, hắn sẽ nhận ra nếu đây là v·ết t·hương do bọn thú dữ gây ra, nhưng chúng không phải, nó giống do người làm hơn, rốt cuộc là ai!

Hắn ôm con chó lên, trở lại chỗ lều, băng bó lại v·ết t·hương trên người nó, chuyện còn lại chỉ có thể cầu nguyện mong nó có thể sống sót được, gắng gượng chịu đựng qua sự h·ành h·ạ của những v·ết t·hương trên người.

Đợi ở trong trại một hồi lâu, đã quá giữa trưa, nhưng không có người nào khác quay trở lại nơi cắm trại, lòng của Levi càng thêm nóng vội.

Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn vào khu rừng trước mặt mình, đánh bạo ra quyết định.

Levi cầm lên v·ũ k·hí của mình, một thanh kiếm, hắn rút nó ra khỏi vỏ cầm chắc trong tay, lần theo dấu vết do con chó để lại mà tiến vào rừng.

Hơn một giờ sau, Levi đưa tay tách ra bụi cây trước mắt, một cảnh tượng khủng kh·iếp rơi vào trong tầm mắt của hắn, trên đất đầy là xác c·hết, đám đồng bạn của mình nằm vất vưởng rải rác trên bờ suối.

Con nai mà đám người săn được vẫn nằm gần đó, trợn mắt nhìn xem xác c·hết của bọn họ, dường như tận mắt chứng kiến sự việc từ đầu tới đuôi.



Chỗ gốc cây, Eric máu tươi chảy đầy khắp người, v·ết t·hương đã qua loa cầm máu lại, trong vòng tay ôm lấy t·hi t·hể người mình thương mến.

Levi hít thở không đều bước ra, tay chân run run, bị hù sợ bởi tình cảnh này, hắn chậm rãi lại gần hiệp sĩ Eric, người duy nhất còn sống.

“Ngài Eric, chuyện, chuyện gì đã xảy ra ở đây?” Người lính lắp bắp nói.

Âm thanh kia giống như tiếng gọi hồn, đánh thức vị hiệp sĩ trông không khác nào xác c·hết kia, hắn như con rối gỗ cứng ngắc chuyển động đầu lâu, ngẩng đầu lên nhìn người lính, giữa mái tóc xõa tung rối bù là hai con ngươi tràn ngập lửa giận dữ và sự điên cuồng.

---

Buổi chiều tối, ngoài khơi biển Bắc.

Mưa to ầm ầm trút xuống, từng cơn từng cơn sóng đập vào con thuyền, xô đẩy nó, chèn ép nó, khiến nó khó khăn tiến lên trong màn mưa.

Joren vật vã chao đảo trên boong, lần đầu tiên trong đời hắn thấy được cảnh tượng này.

Người đàn ông lầm bầm: “Kitia, xin hãy che chở cho con thuyền này!”

Nhưng bỏ mặc những lời cầu xin của hắn, biển cả vẫn xô đẩy con thuyền, khiến nó chao đảo trong dòng nước, đôi khi như muốn lật úp lại.

Người đàn ông thất vọng tràn trề, mở ra bàn tay nắm chặt của mình, trên mặt đồng xu là hình tượng một người phụ nữ, hắn cầm nó bỏ từ tay trái sang tay phải, để lộ một mặt khác của đồng xu.

Phía bên mặt này lúc đầu có lẽ có hình tượng gì đó, nhưng hiện tại đã bị vạch phá, mơ hồ không rõ ràng.

“Ngài không quản được biển cả sao Kitia!” Hắn nhìn vào hình tượng bị phá hủy kia, có vẻ như lời cầu xin của hắn không được đáp lại, hắn khàn giọng nói.

“Vào trong đi, ngài Joren!” Sau lưng có tiếng người hô, nhưng người đàn ông bỏ mặc ngoài tai.

Joren sẽ không trở về phòng của mình, nếu chiếc thuyền này đắm, hắn muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó.

Khoảng một giờ sau, gió vẫn thổi mạnh và mưa vẫn rơi, khi Joren c·hết lặng thầm nói, “Vadi đã chiến thắng sao?”

Nhưng lúc này thủy thủ đoàn và những người khách trên thuyền lại đang reo mừng, bọn hắn hò hét khi nhìn thấy bóng mờ của bến cảng hiện ra trước mắt mình.



Người lữ khách mang theo tâm trạng vui mừng vì cuối cùng cũng đã đến nơi, bọn hắn vượt qua biển lớn, gió bão và hiểm nguy, cuối cùng cũng tới được Aswia.

Joren phủ trên người một lớp áo choàng, ban đầu thì nó phần nào che chắn cho hắn một chút dưới cơn mưa to này, nhưng sau đó không lâu cả cơ thể hắn cũng đã ướt đẫm, gió táp thổi nước mưa thẳng vào mặt mũi, nước mưa thấm ướt lớp quần áo bên trong.

Hắn đưa tay vuốt vuốt mặt mình, giơ lên che chắn để mở mắt to ra nhìn xem phía trước.

“Cuối cùng cũng tới!”

Joren không hề giấu được sự vui mừng, hắn tưởng mình đ·ã c·hết rồi, c·hết trên hành trình đi nước ngoài này, mang theo sứ mệnh c·hôn v·ùi vào trong lòng biển, nhưng cuối cùng cũng tới nơi, lại không chút sứt mẻ.

Thuyền càng tới gần cảng, lòng hắn càng thêm chập chờn khó tả, trong đầu óc suy nghĩ liên tục, bàn tay bấu víu lấy mạn thuyền mà đứng vững trong mưa to gió lớn.

Chờ thuyền cách bến cảng còn vài trăm mét, lượng mưa bỗng giảm bớt đi, nhỏ dần nhỏ dần, tầng mây ở phía trên đầu tản ra, bị gió thổi đi một chỗ khác.

Khi thuyền cập bến, mưa đã tạnh hẳn, chiếc thuyền êm đẹp kết thúc hành trình lần này.

Joren nhìn xem phía tây, ánh hoàng hôn xuất hiện, chút xíu ánh nắng cuối cùng của một ngày soi rọi trên khuôn mặt có tuổi tác của hắn, người trung niên trong lòng không hiểu tại sao run lên một cái.

Trong hốc mắt ẩm ướt, chẳng biết là nước mưa hay nước mắt hạnh phúc, vài giọt nước lăn qua má rơi xuống sàn thuyền.

“Aswia.” Hắn lầm bầm.

Người trên thuyền đi xuống bến tàu, Joren chen lẫn ở trong dòng người, hắn đứng trên cầu tàu, nhìn xem mảnh đất ẩm ướt trước mặt mình, chậm rãi bước qua, đặt chân lên lãnh thổ vùng đất này.

Hàng hóa từ từ được người khuân vác và cả các thủy thủ vận chuyển xuống dưới, có ba tên thuộc hạ của Joren đang tự tay chuyển đồ đạc của hắn.

Đó là mấy cái rương gỗ được khóa kín.

Bản thân Joren thì đứng chờ đợi ở phía trên, hắn cởi xuống áo choàng ngoài, vắt sạch nước rồi treo nó trên một cây cột, sau đó lại cởi ra áo trong vắt khô nước.



Thân thể hắn không cường tráng mấy, có chút thịt thừa nhưng không quá mập, mái tóc ướt bết dính trên trán.

Người đàn ông run run đứng im chờ đợi.

Bỗng hắn cảm giác được một hút hơi ấm lan tràn đến thân thể lạnh lẽo của mình, không biết lúc nào có một chậu lửa được đặt ở bên cạnh, có mấy người khác đang đứng quanh sưởi ấm.

Joren nhích tới gần, cái áo còn ẩm ướt vắt ngang trên bờ vai, giơ hai bàn tay đến gần ngọn lửa để cảm nhận rõ ràng hơn hơi ấm.

“Gopothy phù hộ chúng ta! Ta thấy được mặt trời lúc chúng ta cập bến.” Một người trong đó vẻ mặt thành kính nói, hắn ta cũng là một hành khách trên thuyền, một người Aswia, đi buôn bán ở nước ngoài trở về.

“Ngọn lửa của Gopothy sưởi ấm thân thể chúng ta.” Có một người bên cạnh đồng ý với hắn.

“Ta cầu nguyện với thần lửa và ngài đã nhậm lời, ngài đã chúc bình an cho chuyến đi.”

Joren im lặng dỏng tai nghe những người này nói về vị thần lửa của đất nước này.

Hắn biết nơi này không thờ phụng Vadi và Kitia, hắn cũng biết tới Gopothy qua sách vở.

Nghe tới những lời này, Joren nhớ lại khoảnh khắc mình tuyệt vọng, tưởng rằng biển cả của Vadi đã định đoạt số phận của hắn trong dòng nước biển.

Joren vốn không phải một kẻ có niềm tin vững chắc, trong quá khứ hắn chỉ tìm tới thần linh trong cơn hoạn nạn, giờ đây nghe những người này nói vậy, trong lòng lung lay nhiều hơn.

Trong vô tri vô giác đã hướng tới vị thần nơi xứ lạ này.

Hắn dùng ngôn ngữ không thông thạo lắm cùng những người này trò chuyện và hỏi thăm về Gopothy.

Những người bản xứ cũng không ngại, nói về Gopothy, bàn thờ lửa, đền thờ lửa, tư tế đỏ cho Joren, người xứ khác càng nghe càng thêm tò mò về vị thần chưởng quản ngọn lửa này.

“Tiếng Aswia của ngươi rất khá.” Một người đàn ông sống tại cảng Laros cười nói, không nghĩ tới một người nước ngoài lại nói chuyện rõ ràng như vậy.

“Ta mới học tập ngôn ngữ này được ba tháng.” Joren cười xua tay, nhưng lời nói lại toát ra chút tự hào.

Lúc này, một người thanh niên đi tới dùng ngôn ngữ lạ lẫm nói với Joren một câu.

Joren gật đầu, lên tiếng chào hỏi rồi mặc lại áo, lấy xuống áo choàng trên cây cột, leo lên chiếc xe ngựa dừng ở sau lưng mình, sau đó chiếc xe ngựa bắt đầu chuyển bánh chạy về phía nam.

---

Cảm ơn Nấm tặng hoa.