Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 181: Chênh lệch




Chương 181: Chênh lệch

“Khốn kiếp, là ai?” Eric vừa la lên, đồng thời ngay lập tức chạy tới kéo lấy May ra sau lưng mình, đem nàng che chắn lại.

Hắn rút kiếm dài ra, cặp mắt trợn nhìn vào trong khu rừng, lúc này đống cây cối kia không còn mang theo mùi vị hoang sơ êm dịu của thiên nhiên nữa, mà là chỗ ẩn thân của loài thú dữ.

Những người khác cũng rút ra v·ũ k·hí, có một người còn mang theo khiên nhỏ trên lưng, hắn cầm tấm khiên giơ ra trước người mình, từ từ tập hợp với đồng bạn.

Tất cả bọn hắn tụ tập gần lại với nhau, để tăng thêm dũng khí trong lúc này, ai nấy đều mang vẻ hoảng hốt.

“Eric.” May víu vào cánh tay vị hiệp sĩ, dùng giọng hơi run nói, trong tay nắm chặt con dao săn.

Không có lời nào đáp lại tiếng la hét của Eric, đáp lại hắn là một mũi tên khác bắn ra.

‘Phập’

Tên lính cầm khiên nghiêng người giơ khiên đỡ được nó.

Trời lúc này là giữa trưa, nhưng trong không gian chập hẹp nhiều che chắn khiến mọi vật thể ẩn trong khu rừng đều không dễ phát hiện, bọn hắn không biết được có bao nhiều kẻ địch ở xung quanh mình.

“Đi.” Eric la lên, hắn biết không thể ở chỗ này chờ đợi lâu, hắn phải mang May rời khỏi đây nhanh nhất.

Hai người vượt qua dòng suối chạy đi, sau lưng họ đám thuộc hạ tụ tập muốn ngăn chặn kẻ địch.

Nhưng lúc này tiếng sột soạt vang lên, từ sau bụi cây từng bóng người xuất hiện, bao vây nhóm đi săn từ hai phía.

Gert, Tom, Joe, và Randy đứng ở phía bên này của dòng suối, đối mặt bọn họ là bốn tên lính.

Rovert, Noe và Eleri đứng ở phía bên kia, đối mặt với May và Eric.

Vị hiệp sĩ nhìn ba kẻ đứng trước mặt mình, hắn lại quay đầu nhìn phía sau những người kia, trong lòng biết mình bị tập kích có chủ ý.

Hắn liếc mắt nhìn bóng người kế bên mình, mục tiêu của bọn hắn là May?

“Giết bọn hắn, bảo vệ cho phu nhân!” Eric hét to.

Mấy tên lính liếc nhìn nhau, sau đó lại nhìn về đám lính đánh thuê ở trước mặt mình.

Bọn hắn trên trán bốc lên mồ hôi, hít sâu một hơi, rồi tiến bước.



Đây là thời điểm chứng minh sự trung thành.

Gert cũng đang tập trung tinh thần, bàn tay phải hơi run run, sẵn sàng cho phát bắn tiếp theo bất cứ lúc nào.

“Chạy đi May.” Eric nói nhỏ.

“Eric.” May không rời bước, trong mắt mang theo chút kiên quyết.

“Chạy mau đi!” Tên hiệp sĩ lần đầu tiên lớn giọng với nàng.

Tiếng hét của hắn giống như hiệu lệnh, bên kia con suối nhỏ, tám người và hai con chó săn nhào về phía lẫn nhau.

Gert lấy tốc độ nhanh nhất rút tên kéo cung, phụt một tiếng, trước khi bọn chó kịp xông tới hắn đã giải quyết được một con.

Nó ‘ẳng’ một tiếng, gục xuống khi bị mũi tên xuyên qua lớp da thịt.

Tom thì gặp xui xẻo, bị một con chó lớn hơn cắn lấy bàn tay làm v·ũ k·hí rớt xuống, hắn đau đớn kêu lên, khom người dùng cả tay lẫn chân đấm đá, đồng thời lui lại, nhưng con chó thì cắn chặt không thả.

“Giúp ta!” Hắn la lên.

Nhưng người khác cũng không có rảnh rỗi đi giúp hắn.

Randy và Joe thì đối mặt một lúc ba người.

Người trước hai tay hai rìu giống như kẻ điên vung chém loạn xạ, nhưng mỗi lần vung chặt đều khiến kẻ đối diện phải cẩn thận cân nhắc.

Người sau cầm một thanh kiếm ngắn và khiên chắn, vừa đánh vừa lui.

Có một tên nhào về phía Gert, người đàn ông râm ria rập rạp quăng đi cung tên, rút kiếm ngắn xông lên.

Bên kia, Eleri nhận được ánh mắt của Rovert, nàng rút ra hai thanh kiếm ngắn, chạy theo bóng người phụ nữ kia về phía hạ du của dòng suối.

Rovert lại nói với Noe: “Ngươi đi qua giúp bọn hắn đi.”

Người lùn gật đầu, rút kiếm ra, lách người né tránh Eric, chạy tới phía bên kia gia nhập vào cuộc chiến đấu.

Rovert mỉm cười, rút ra kiếm dài chậm rãi tiến tới, “Đừng phân tâm, nếu không tất cả các ngươi sẽ c·hết ở đây, cơ hội duy nhất để sống sót là ngươi g·iết c·hết ta.”



Eric thu lại tầm mắt, chỉ có thể mong rằng May chống đỡ được con đàn bà kia trước khi hắn đuổi tới.

Hai bàn tay của hắn nắm chặt lấy thanh kiếm, giơ lên trước người, “Tao không biết bọn mày là ai, nhưng bọn mày sẽ phải trả giá đắt.”

“Vậy sao? Cái giá phải trả là gì? Cái c·hết sao? Ngươi trả nổi cái giá đó không?”

Rovert một tay cầm ‘Ô Nhục’ thở dài, “Ngươi là một hiệp sĩ.”

Lời này của Rovert như trần thuật một sự thật, nhưng lại mang vẻ u buồn, lại giống như mang theo chút thương xót.

Eric không nói chuyện, bước tới, kiếm giơ lên cao rồi chém xuống, hắn muốn chặt nát cái mặt nạ sắt kia.

‘Keng’

Kiếm và kiếm v·a c·hạm, lực lượng ngang nhau, nhưng trên trán Eric mồ hồi tràn ra.

Tên kia chỉ dùng một tay!

Hắn lui lại, hai tay nắm càng chặt hơn, kéo thanh kiếm ra sau rồi lại ra một đòn khác chém tới.

Rovert đổi sang hai tay cầm kiếm, vung chém.

‘Keng’

Thanh kiếm của Eric b·ị đ·ánh bật ra, vị hiệp sĩ lui lại một bước, bắt đầu thở dốc khi trận chiến vừa mới bắt đầu không bao lâu.

Đôi bàn tay run lên, thanh kiếm quen thuộc sử dụng thường ngày lại nắm không được chắc, suy nghĩ viển vông của hắn bị hai đòn đánh của kẻ đối diện đập tan.

Hiện tại hắn mới hiểu được những lời mà Rovert nói, kẻ đứng trước mặt mình là kẻ nguy hiểm nhất, kẻ kinh khủng nhất trong đám người này.

Không biết bọn hắn tại sao phải phục kích nhóm của mình, đám c·ướp hay lính đánh thuê bình thường làm gì có trình độ cỡ này.

Kẻ có trình độ cỡ này cần gì làm c·ướp.

Tên dùng rìu và tên sử dụng cung ở phía bờ bên kia cũng không phải kẻ tầm thường.

Càng không nói tới kẻ đứng trước mặt mình.



Hắn là hiệp sĩ, hiệp sĩ a!

Hắn cũng không phải kiểu hiệp sĩ búp bê vải, tấm áo choàng trên lưng hắn không phải trang sức mà là biểu tượng chứng minh hắn xứng đáng với danh hiệu đó.

Hắn đã được huấn luyện từ nhỏ, hắn từng chiến đấu trong nhiều trận chiến, đối mặt với rất nhiều kẻ địch.

Nhưng Eric chưa từng thấy có kẻ nào giống với tên đứng trước mặt mình, thanh kiếm kia nặng nề và dữ dội, tiếp nhận một đòn đánh từ nó để khung xương hắn như muốn rụng rời cả ra, thứ duy nhất giúp hắn đứng vững là gân thịt, cơ bắp cũng đã rối bời.

“Aaaa!”

Eric cắn chặt hàm răng, gào thét lên, tăng thêm lòng dũng cảm cho bản thân mình, một lần nữa giơ kiếm lên chém xuống.

Một lát sau, hắn thở hổn hển quỳ gối trên đất, đôi bàn tay ửng đỏ, lưỡi kiếm sứt mẻ hiện tại nằm trong dòng suối, chỗ ngực bụng có một v·ết t·hương kéo dài, nó cắt ra lớp áo giáp da, tách huy hiệu của nhà Prater ra làm đôi bằng một đường chéo từ trái qua phải.

Máu tươi đã thấm ướt nửa người trên của hắn, lại nhỏ giọt xuống nền sỏi, tầm mắt đã lờ mờ choáng váng vì mất máu.

“Đừng tổn thương nàng, cầu xin ngươi…”

Vị hiệp sĩ nói mớ lầm bầm, hai con ngươi vô thần trợn nhìn trước mặt.

Rovert đi tới, đưa tay đẩy nhẹ bả vai hắn, Eric úp sấp xuống trên mặt đất.

Bên kia dòng suối, cuộc chiến cũng gần kết thúc.

Rovert không để tâm tới bọn hắn, khi bước vào bụi cây, hắn thấy Tom đang nằm rên rỉ, không nghĩ hắn lại thua trong trận chiến với con chó săn kia.

Người đàn ông nói nhỏ, “Đồ vô dụng.”

Hắn vung chân đá một cái, con chó săn đang cắn vào cổ Tom văng ra, ẳng ẳng kêu lên, quay sang nhìn vào người vừa đá mình, sau đó bị ánh mắt lạnh lẽo hù dọa chạy đi, mang theo v·ết t·hương biến mất sau bụi cây.

Tên lính đánh thuê cũng không phải không làm được gì, hắn cũng gây ra nhiều v·ết t·hương trên người con thú kia.

“Giúp, giúp ta…” Hắn rên rỉ, nhìn xem người trước mắt, giọng nói muốn bắt lấy cọng cỏ cứu mạng.

Rovert liếc mắt, rồi im lặng rời đi, để mặc hắn ở đó.



---

Cảm ơn Nấm tặng hoa!