Chương 180: Con mồi
Phía đông nam thành Moncoba có một khu rừng nhỏ.
Trời vừa sáng, không khí cực kỳ trong lành mát mẻ, những tán cây rung rinh lay động trong gió nhẹ.
Ngoài bìa rừng, xuất hiện một nhóm khách tới viếng thăm.
Eric nhảy xuống ngựa, những người khác cũng nhanh chóng theo sau.
Hai người lính từ sau thùng xe ngựa khiêng xuống vài cái lồng gỗ.
Sau khung gỗ, là mấy ánh mắt màu vàng sáng lóa nhìn ra, cùng với sau kẽ răng chen ra tiếng gầm gừ, chỉ chờ cửa lồng được mở ra, hai con chó chạy phóng ra ngoài.
Chúng loanh quanh ở khu vực này vài vòng rồi quay trở lại chỗ đám người, vẫy đuôi tỏ vẻ vui mừng.
Một người huấn luyện đi tới, vuốt ve đầu của chúng nó, rồi buộc vào vòng cổ của mỗi con một sợi dây, dắt chúng đi qua một bên.
Đám lính bắt đầu dựng lên lều trại, bọn hắn sẽ ở đây hai tới ba ngày.
Binh lính gom góp củi khô, một đống lửa trại được nhóm lửa lên, bốn túp lều được dựng xong, ngựa buộc lại xung quanh.
May Geen kiểm tra trang bị của mình, cung tên và những mũi tên một lần cuối cùng.
Con dao săn được nàng đeo ở bên hông.
Bọn hắn dùng bữa sáng quanh đống lửa trại, một chút thức ăn nhẹ được đám lính mang theo.
“Đi thôi.”
Bữa ăn nhanh chóng và gọn gàng, không tốn hao quá nhiều thời gian.
Chờ ăn uống xong xuôi, May đứng dậy, nàng cầm lên cây cung gỗ, nắm ở trong tay, trong lòng đã không kịp chờ đợi bắt đầu chuyến đi săn ngày hôm nay.
Eric cũng đứng dậy, quay đầu nói với một người lính.
“Ngươi chờ đợi ở nơi này.”
“Vâng.” Tên kia cúi đầu đáp lại.
Sau đó nhóm của May vào rừng, tổng cộng bảy người và hai con chó săn.
Ngoài May dùng cung, những người khác chỉ mang theo kiếm ngắn và rìu, hiển nhiên cô nàng là vai chính trong buổi đi săn này.
Eric nhìn xem bóng dáng linh hoạt bước đi trước mắt mình, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Trong những ngày này, May thường xuyên tìm tới những nơi như rừng rậm hay vùng hoang dã, nàng muốn cưỡi ngựa và đi săn, đó là thiên tính của nàng, nhưng hắn biết đây cũng là cách nàng giải tỏa áp lực.
Những người trong lâu đài đều quen thuộc những buổi đi săn của May, nhưng Eric, hiệp sĩ thề trung thành với May mới hiểu rõ nàng nhất.
Hắn không phải hiệp sĩ của nhà Houghton, hắn sinh ra là quý tộc, con trai của Nam tước Prater, nhưng ngày May kết hôn và rời nhà tới Moncoba, hắn đã theo nàng tới đây.
Là người trung thành nhất với May, hắn vẫn luôn khó chịu với cách nàng bị chồng mình đối xử, đáng ra nàng có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, một cuộc đời vui vẻ và tự do.
Những lần đi săn là khoảng thời gian hiếm hoi mà hắn thấy được nàng thoải mái sống như những ngày xưa cũ.
Đôi mắt kia sáng ngời lên khi bước vào trong rừng rậm, May hít thở không khí trong lành, đôi chân linh hoạt vượt qua những bụi cây, đạp lên mặt cỏ của nền rừng.
Nàng vừa thưởng thức cảnh sắc vừa chú ý tìm kiếm tung tích, dấu vết của bọn động vật, những vết tích dù là nhỏ nhất của đám thú vật để lại.
Hai con chó được hai người lính dắt đi, chúng co rúm mũi, hít thở luồng không khí trong rừng, góp sức tìm kiếm mùi của đám con mồi.
Đám người càng đi càng sâu, May dẫn đầu đi tại phía trước, trên tay nắm cung tên, Eric thì theo ngay sau lưng nàng, như một người lính gác tại trong phiên trực, hắn nhìn ngắm bóng hình phía trước, như là đó là món đồ quý giá nhất của mình.
Món đồ mà hắn không muốn đánh mất, hay để nó rời đi tầm mắt.
Khoảng ba giờ sau, bọn hắn vẫn đang lần theo những dấu chân trên đất, trên thắt lưng của Eric đã buộc hai con thỏ, lủng lẳng qua lại theo bước tiến của vị hiệp sĩ, đây là chiến lợi phẩm nhỏ vào buổi sáng của May.
Nữ thợ săn không hài lòng lắm, nàng muốn săn được một con thú lớn vào ngày hôm nay.
Bỗng lúc này, May khẽ ‘xuỵt’ một tiếng.
Tất cả mọi người im lặng, không còn di chuyển nữa, hai con chó cũng bị giữ chặt lại, người lính vuốt ve nó, hai con vật cũng hiểu rõ tình hình, không hề phát ra một âm thanh nào.
May lướt qua khung cảnh trước mắt, nàng đã nhận ra thứ gì, khóe miệng cong lên, một bàn tay đưa ra sau, chạm tới đuôi mũi tên.
Một mũi tên bị nàng rút ra khỏi bao, cài lên cung, dây cung cong lại và bị kéo căng ra, đầu tên sắt dần dần nâng cao lên chỉ về một phương hướng.
Đến lúc này mọi người mới phát hiện mục tiêu của nàng, con mồi của nàng, thứ mà ngay cả bọn chó săn đều chưa phát giác.
Cách nơi đây khoảng vài chục mét, xuyên qua bụi cỏ và tán lá, một con nai đang gặm cỏ trong yên bình, chỗ nó đứng hơi trống trải so với xung quanh, ánh nắng chiếu xuống nền cỏ xanh, hình tượng đẹp đẽ nhưng lộ ra nguy hiểm, hàm răng kia cắn đứt những ngọn cỏ nhỏ trên mặt đất, từ từ chậm rãi mà ăn.
Đôi mắt ngây thơ và không biết gì, bộ lông nâu vàng mượt mà thẳng tắp.
Đôi mắt của May thì sáng ngời và tràn ngập phấn khích, nàng hít sâu một hơi, dây cung đã kéo cực kì căng, những cọng lông tơ trên má tiếp xúc với bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
Nàng nín thở và chờ đợi đến khoảnh khắc hoàn hảo, mỗi một giây đều tràn ngập căng thẳng.
Con nai nhỏ dường như nhận ra nguy hiểm, nó ngừng ăn, đầu ngẩng lên nhìn xung quanh.
Tim của May đập lên thình thịch, biết không chờ được nữa, nàng thả mũi tên ra.
‘Phụt’
Tên rời cung, con nai cũng vung chân chạy đi.
Eric nhìn thấy mũi tên tìm tới đích, ghim vào thân thể con vật, nhưng con nai kia chưa c·hết đi cũng chưa mất khả năng di chuyển, cơn đau còn như khiến nó bộc phát sức mạnh, phóng nhanh thoát thân.
“Đi.” Hắn la lên.
Hai người lính buông ra chó săn của mình.
Hai con chó săn phóng như điên về phương hướng kia, sáu người cũng nhanh chóng chạy theo, vượt qua đường rừng gập ghềnh tràn ngập chướng ngại.
May không mất bao lâu để phóng qua vị trí cũ của con nai, nàng nhìn thấy máu tươi đỏ thắm nhuộm lên mấy ngọn cỏ cao, liếm môi một cái, tiếp tục đuổi theo bọn chó săn.
Di chuyển cấp tốc, tay gạt ra cành lá, đôi bàn chân tiếp đất trên mặt phẳng gồ ghề, nhóm người tăng tốc tiến lên.
Tiếng chó sủa trở thành còi báo động dẫn đường cho bọn hắn.
Vết máu tươi trải dài trên nền cỏ, thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mắt mọi người, đám thợ săn theo đuổi không bỏ, không lâu sau, bọn hắn tại bên cạnh một dòng suối nhỏ tìm thấy con mồi của mình.
Con nai đau đớn nằm trên đất sỏi, da thịt bị một con chó săn lôi kéo, nó dường như muốn vượt qua dòng suối nhưng không thoát được.
Một con chó săn khác thì đang đè hai chân lên cổ con nai, hướng con mồi gầm gừ, nó vẫy đuôi mừng rỡ khi nhìn thấy đoàn người xuất hiện, giống như tranh công chờ được khen ngợi.
Những tiếng cười nói vang lên, May chậm rãi chạy tới, rút dao săn ra, kết liễu con mồi, một nhát đâm thẳng vào tim nó.
Tiếng rên rỉ của con vật ngừng lại, cái đầu kia mất hết sức lực, rơi đập xuống trên đất, nửa bên bị nước suối thấm ướt, cặp mắt vẫn trợn nhìn về phía trước.
May thở dài một hơi, rút con dao ra, một dòng máu phun trào ra nhuộm đỏ bàn tay nàng.
“Chúc mừng, May.” Eric cười nói.
Những người khác cũng nhao nhao đưa lên lời chúc mừng của mình, đây là một con mồi khá lớn, nhất là với một người phụ nữ như phu nhân May.
May đứng thẳng người lên, nhìn xem con nai kia, mỉm cười vui vẻ, trong lòng giống như lại giải tỏa được một chút bực bội.
Tay nàng chống lấy hông, vừa chạy một quãng đường dài, lúc nãy quá sức phấn kích, hiện tại nàng mới cảm thấy sự mỏi mệt.
Dừng một lát lấy lại hơi sức, nàng đi tới bên dòng suối, dùng nước suối má rửa sạch sẽ đôi tay đẫm máu của mình.
Có hai người lính đi chặt lấy một khúc cây dài để buộc chiến lợi phẩm lên để chuẩn bị mang ra khỏi rừng.
Chỉ một con nai này đã không uổng công bọn hắn đi săn chuyến này, và hơn hết là May cũng tìm được sự vui vẻ khi săn bắn.
Bọn hắn dừng ở bên suối nghỉ mát, tụ một đống lửa nhỏ nướng mấy con thỏ lên ăn trưa cùng với bánh mì mang theo.
Chờ hai con chó săn cũng xử lý xong đống xương cốt, bọn họ lên đường quay trở về.
Hai người lính vác con nai lên vai, tất cả mọi người thu gọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi đây.
‘Gừ!”
Bỗng hai con chó săn cảm nhận được điều gì đó, quay ra xung quanh gầm gừ sủa loạn lên, ngay cả tiếng la của người huấn luyện cũng không kiềm chế bọn nó được.
Eric nhìn lướt qua xung quanh, đang muốn nói gì đó, thì một chấm đen nhỏ vụt ra từ rừng cây.
‘Phập’
Một trong hai người lính khiêng con nai té quỵ xuống, chiến lợi phẩm rơi trên mặt đất.
May kinh hoảng quay sang, phát hiện một mũi tên chuẩn xác xuyên qua hốc mắt tên thuộc hạ của mình.