Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 179: Mồ hôi




Chương 179: Mồ hôi

Sáng sớm, May Geen tỉnh giấc như mọi khi, nàng nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh mình, trên giường lớn để trống một chỗ không có người nằm.

Chỗ kia đã bỏ trống lâu ngày, không gian trong căn phòng cũng trống trải rất nhiều, không phải rộng rãi mà là trống vắng.

May thở dài một hơi, kéo chăn xuống giường đi tới chỗ cửa sổ, nhìn xem những ngôi nhà trong thành, lòng nghĩ tới những tin tức, những lời đồn được truyền tới từ Vương Đô, lòng nàng dâng lên một ngọn lửa giận và một xíu đau khổ.

Hành động của tên kia không chỉ là không tôn trọng nàng, hắn còn không để tâm tới mặt mũi của gia tộc sau lưng nàng, rốt cuộc hắn muốn làm gì.

May vò vò đầu tóc ngắn của mình, bực bội lòng vòng trong phòng một chút, sau đó nàng rửa mặt, thay đổi trang phục khác, mặc một bộ quần áo gọn gàng, bên ngoài tròng thêm giáp da, bên hông buộc lên dao găm.

Nàng muốn ra ngoài một chuyến, thay đổi bầu không khí, thay đổi hoàn cảnh, để cho bản thân mình bình tĩnh lại một chút, nhốt mình trong căn phòng này khiến tâm trạng của May càng ngày càng bức bối khó chịu.

Không cần người hầu giúp đỡ, nàng tự mình mặc quần áo xong xuôi, rồi đứng trước gương, nhìn xem bóng hình mình phản chiếu trong đó, trang phục gọn gàng kết hợp với đầu tóc ngắn, dáng người cân đối và mảnh mai nhưng vẫn bao hàm lực lượng, nét mặt có chút cứng rắn nhưng vẫn có nét tinh thần.

Nàng không giống với một người phụ nữ quý tộc bình thường, mà càng giống với một nữ chiến binh.

May thở hắt ra, tên khốn kia lại không mấy hứng thú với nàng, hắn ta chỉ chăm chăm tới những thứ khác.

Bỏ đi những suy nghĩ tạp nham về hắn ta, May ra khỏi phòng, thị nữ tiến lên nửa bước, bị nàng xua tay ra hiệu không cần đi theo.

‘Bịch, bịch’

Đi dọc theo hành lang, những nơi May bước qua, đám lính gác và thị nữ đều cúi đầu chào hỏi.

Bước chân linh hoạt và khỏe khoắn nhanh chóng lướt qua những bậc cầu thang, ra ngoài sân lớn của tòa lâu đài.

Ngoài sân, một người thanh niên nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp với phong thái mạnh mẽ kia ra khỏi cửa, liền nở một nụ cười tươi tắn.

“Phu nhân, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng.”

“Eric, chờ ta một chút.” May mỉm cười gật đầu nói với người thanh niên kia, rồi chạy tới chỗ chuồng ngựa.

Eric Prater nhìn xem May rời đi, phát giác được vẻ u buồn giấu trên khuôn mặt nàng, thầm mắng tên kia một ngàn lần, nàng gả cho hắn, lại phải chịu đựng sự đau khổ và sự lạnh nhạt, hờ hững và không quan tâm, tên kia không xứng với nàng chút nào.



Hắn bực bội trong lòng, nhưng lại càng bất lực khi bản thân không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt chứng kiến tất cả.

‘Mong là May sẽ hưởng thụ chút vui vẻ trong ngày hôm nay.’ Eric thở dài.

“Ngài Eric, chúng ta đã tập hợp xong rồi.” Một tên lính đi lại gần nói.

“Ừm, đợi ta ở ngoài cửa.” Eric đáp lại.

Bên phía chuồng ngựa, May đang buộc yên cho con ngựa của mình, một con ngựa to lớn và xinh đẹp, cơ bắp cân xứng, nó hẳn được chăm sóc rất kỹ lưỡng.

Con ngựa đen cọ cọ đầu vào bàn tay người phụ nữ, nàng đưa đầu tóc ngắn tới đáp lại nó, cười khúc khích.

Chờ buộc yên ngựa xong xuôi, May leo lên ngựa, chậm rãi đi ra ngoài, Eric cũng đã lên ngựa, đang đứng tại chỗ chờ đợi nàng.

Hai người ra khỏi tòa lâu đài, bên ngoài có sáu người khác cũng đang chờ, bốn người cưỡi ngựa, hai người khác thì ngồi trên một chiếc xe ngựa, sau thùng xe có tiếng động vật phát ra.

Tất cả mọi người đều mặc giáp da, trang phục gọn gàng, một số còn mang theo cung tên.

“Đi thôi.” May nói.

Tám người cưỡi ngựa chậm chậm đi trên đường.

Chỗ góc đường, một cặp mắt nhìn thẳng tới, đánh giá bọn hắn, con ngươi đảo qua chăm chú vào hai người dẫn đầu, Rovert liếm môi, biết đây chính mục tiêu của mình.

Hắn tập trung sự chú ý của mình vào người phụ nữ và tên kia, cô nàng hẳn là May Geen, còn người đàn ông hẳn là hiệp sĩ Eric Prater.

Rovert nhận ra huy hiệu móng ngựa của nhà Prater trên áo giáp da của hắn ta.

Phía đối diện bên kia đường, Noe và Tom đứng cạnh nhau, người sau có chút bối rối và căng thẳng, hắn không nghĩ tới mục tiêu của đám người này vậy mà lại là quý tộc, hơn nữa lại là người nhà của Bá tước.

Đám người này điên rồi sao?

Nhưng hắn cũng không thể từ chối và rút lui được, vì Eleri đã nhận lấy số tiền đặt cọc rồi, ngày hôm kia hắn và Joe cũng đã đồng ý tham gia vào kế hoạch của bọn họ.

Tom thở dài, thầm mong cho mọi chuyện sẽ không diễn biến đến mức tồi tệ nhất.



“Trở về thôi.” Noe nói.

Tom đứng tại chỗ suy nghĩ, đợi hắn chú ý tới tên lùn bên cạnh có chút không vui nhìn xem mình hắn mới giật mình gật đầu vội vàng đi trở về quán rượu.

Rovert cũng nhanh chóng hòa vào dòng người, trở lại quán rượu Chim Ưng, tụ tập với những người còn lại.

Tại quán rượu, Randy, Eleri và Joe đã đứng đợi sẵn, trên thân mỗi người đều đã trang bị áo giáp và v·ũ k·hí, che giấu chúng bằng một lớp áo choàng mỏng.

Mấy con ngựa cũng được đem ra sẵn sàng, mọi người tụ tập lại, hắn nhận lấy ngựa của mình từ tay Randy.

Noe cưỡi lên lưng ngựa.

Ba người mới gia nhập đứng trên đường có chút xấu hổ, bọn hắn không có ngựa.

“Lên ngựa đi.” Randy nói, sau lưng hắn có lót thêm một tấm vải đệm, có thể cung cấp chỗ ngồi cho người thứ hai.

Mấy người kia nhìn nhau, Joe leo lên sau lưng Randy, Tom thì nhìn Eleri đi lại gần chỗ của Rovert, hắn hơi bực bội leo lên sau lưng Noe.

Noe cũng không quá ưa thích tên khốn lúc nào cũng nhăn nhó này, ‘hừ’ một tiếng tỏ vẻ khó chịu.

“Ngươi mang theo ta sao?” Eleri đi tới, nhìn người đàn ông trước mắt mình.

“Quạ già rồi, nhưng biết làm sao đây, chúng ta sẽ đi chậm rãi thôi.” Rovert vuốt ve con ngựa đen của mình.

“Lên đi.”

“Ta ngồi trước?”

Rovert gật nhẹ đầu không phản đối.

Nàng lính đánh thuê ‘hừm’ một tiếng, leo lên lưng ngựa, có chút không thuần thục lắm, hiển nhiên Eleri chưa từng cưỡi ngựa lần nào.



Rovert đứng ở phía sau nàng, bàn tay bóp lấy sau đùi đẩy nhẹ, giúp nàng leo lên.

Sau đó hắn cũng đạp bàn đạp lên ngựa, nhanh chóng và gọn gàng, hai tay vòng qua eo của Eleri cầm lấy dây cương.

Khuôn mặt cô nàng hơi ửng đỏ dù không uống rượu.

“Đi thôi.” Rovert trầm giọng nói.

Randy và Noe dẫn đầu, con ngựa già màu đen theo sau cùng.

Tom quay đầu đi, trong mắt toàn là vẻ ghen tị, nghiến răng ken két.

Cảm nhận được đôi tay kề sát vòng eo mình, Eleri dựa nhẹ lưng về phía sau, sau đó cảm nhận được lồng ngực rộng lớn của người đàn ông.

Hai bàn tay không biết đặt đâu, xen kẽ lấy bờm ngựa.

Chợt thấy hai tay quoanh eo mình siết chặt hơn một chút, hơi thở của Rovert vang lên bên tai, mang tới một chút hơi ấm, lúc này cả lỗ tai của nàng cũng đỏ bừng.

Một cô gái dùng nắm đấm và sức mạnh để kiếm miếng ăn, hàng ngày phải tranh đấu trong hàng ngũ đám đàn ông, hôm nay bỗng nhiên đánh mất bản thân mình, khoảnh khắc này bỏ mặc tất cả mọi thứ xung quanh, lần đầu tiên để tâm trí của mình bay bổng theo chiều gió.

Những người đàn ông trên đường hâm mộ nhìn về phía Rovert, có những người khác thì nhỏ giọng nghị luận, chỉ trỏ nói với nhau về sáu người ngồi trên ba con ngựa, về bộ dạng kỳ lạ của bọn hắn.

Đường ra khỏi thành cũng không xa lắm, không lâu sau bọn hắn đã tới được chỗ cổng thành.

Theo con ngựa xốc nảy tiến lên, Eleri và Rovert đụng chạm tiếp xúc nhau càng ngày càng nhiều, trên trán nàng bốc lên một chút xíu mồ hôi, hơi thở nặng nề hơn.

Mọi chuyện càng tồi tệ hơn khi ba con ngựa ra khỏi thành, bọn hắn bắt đầu tăng nhanh tốc độ, dù không phải phi nước đại do phải chở theo trọng lượng lớn, nhưng bước chân đã tăng nhanh lên, không còn bước đi chậm rãi như trong thành nữa.

Khi bọn hắn gặp được Gert, cả người Eleri đã nhễ nhại mồ hôi, Rovert dừng ngựa, vừa quan tâm vừa trêu ghẹo hỏi, “Không sao chứ?”

“Hừm, không sao?” Nàng nhỏ giọng đáp, che giấu sự xấu hổ của mình.

Rovert xuống ngựa, hắn cũng thấy được ánh mắt như có gai của Tom, nhưng không quan tâm lắm, tới trước mặt đồng bọn của mình, hỏi: “Bọn hắn đâu rồi?”

Gert giơ lên tay phải.

“Phía đông nam.”

---

Cảm ơn Nấm tặng hoa.