Chương 17: Tiền lương
Oskar đứng chung hàng với các đồng đội của mình, Urry ngáp dài, đưa tay dụi khóe mắt.
Nhiều hàng dài binh lính sắp xếp trước doanh trại, một cái bàn gỗ được đặt ở trước mặt bọn họ, một người đàn ông mặt áo dài ngồi sau bàn gỗ, cẩn thận lật qua quyển sổ dày ở trước mặt mình, bên cạnh ông ta đặt hai cái rương gỗ lớn.
Một lát sau, thấy đám binh lính đã tập hợp đầy đủ, ông ta đối bên cạnh binh lính gật đầu.
Người lính kia cầm ra một cuộn giấy, nhìn lướt qua phía trên, sau đó ngẩng đầu nhìn đám người, mở miệng nói:
“Thomas trấn Armel, đi lên đây.”
“Vâng.”
Một người thanh niên đứng phía bên phải Oskar nghe vậy rời khỏi hàng, đi đến trước mặt người lính.
“Đến đây.” Người đàn ông đang ngồi nói.
Oskar nghiêng người, nhìn thấy người đàn ông loay hoay bên mấy cái rương, rồi đưa gì đó cho người thanh niên, người sau nhận lấy vui vẻ hớn hở, không quay lại hàng mà mỉm cười, bước chân nhanh nhẹn rời đi doanh trại, hướng phía cổng thành đi tới.
“Tiền lương, là tiền lương.”
Đứng trước Oskar, Jasper nhỏ giọng nói, hai tay chùi chùi lên áo mình, những người khác cũng tỉnh ngủ, chăm chú dỏng tai lên, như sợ bỏ lỡ mất thứ gì.
Từng người từng người được gọi tên, người nghe thấy tên mình thì vui vẻ hớn hở, kẻ chưa được gọi tên thì sốt rột nóng vội.
“Maxwell làng Bouvin.”
Maxwell nghe tới tên của mình, vỗ vỗ bả vai Oskar, bĩnh tĩnh đi lên phía trước.
Sau đó Urry cùng Jasper cũng tiến lên, nhận lấy tiền lương của mình.
“Oskar làng Orman.”
Một lát sau, cuối cùng cũng chờ tới tên của mình, Oskar cười hớn hở, bước nhanh tiến lên, đứng trước cái bàn gỗ.
Hắn nhìn người đàn ông, lại đưa mắt liếc nhìn hai cái rương trên bàn, bên trong tràn đầy các đồng tiền, một rương đồng bạc và một rương đồng xu, cái rương đựng đồng bạc nhỏ hơn một chút, trong mắt Oskar hiện lên vẻ khao khát, nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng hơi khô khan, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
“Bộ binh cầm giáo, một ngày bốn Trite, đây là hai tháng tiền lương ứng trước.”
Người phát tiền nhìn thấy dáng vẻ của Oskar, cười nhẹ, đếm lấy đồng bạc và đồng xu, cầm trong tay đưa cho hắn.
Oskar dùng hai tay cẩn thận nhận lấy, ánh mắt lướt qua số lượng, khẽ đếm thầm trong lòng.
“Không thiếu đâu, đừng đếm.”
Dường như nghe được suy nghĩ của hắn, người đàn ông lại nói.
“Cảm ơn thưa ngài.” Oskar vội đáp lại.
“Người ngươi cần cảm ơn là Tử tước Adam.” Người đàn ông lắc đầu.
“Ta sẽ cố gắng chiến đấu vì ngài ấy.” Oskar nắm tiền trong tay, giọng nghiêm túc lớn tiếng nói.
“Được rồi, nhớ kỹ đừng phung phí nó, trước đi mua sắm thức ăn cho ba tháng tới, người tiếp theo.”
Lại dặn dò thêm một câu, người đàn ông hướng Oskar phất tay, đọc tên người kế tiếp.
Oskar cầm tiền đi ra, nhìn quanh, thấy đồng đội của mình đều đã rời đi, hắn cũng đạp bước tiến vào trong thành, bước chân vững vàng nhanh nhẹn, trên mặt mang theo nụ cười tươi tắn như ánh nắng.
Hắn vừa đếm vừa đem tiền bỏ vào trong một cái túi vải nhỏ, tổng cộng hai mươi đồng bạc Dobra và bốn mươi đồng xu Trite.
Oskar giữ lại trên tay một đồng bạc và một đồng xu, cẩn thận quan sát, đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy những đồng tiền nhưng là lần đầu hắn có được nhiều tiền như vậy.
Đồng Dobra làm bằng bạc, lớn hơn đầu ngón cái một chút, mặt trước là chân dung của quốc vương Dobra, một vị quốc vương từ nhiều đời trước, mặt sau là đầu một con rồng, con vật khá lạ lẫm chỉ xuất hiện trong truyền thuyết và các câu chuyện.
Đồng xu Trite cũng lớn bằng đồng Dobra, làm bằng đồng, nặng hơn gấp đôi, hai mặt đều là trơn nhẵn không có hình thù gì.
Oskar đem hai đồng tiền bỏ vào trong túi, buộc lại rồi cẩn thận nhét túi vào trong ngực áo, đạp bước tiến lên.
Thẳng theo con đường từ cổng thành, đi một hồi, hắn nhìn thấy một tấm bảng, phía trên có hình một cốc bia lớn, nó treo trước cửa một căn nhà ba tầng.
Đây là quán rượu Mật Ong, quán rượu duy nhất trong thành Arcop, thu hút vô số thanh niên trai tráng ở vùng xung quanh đến chè chén say sưa.
Cửa của quán rượu không đóng lại, đi lại gần một chút, Oskar có thể nghe thấy tiếng ồn ào cười nói xen lẫn tiếng cãi nhau truyền ra.
Đi vào trong phòng, tiếng ồn ào càng mãnh liệt hơn, mùi hôi truyền vào trong lỗ mũi, mùi hôi cơ thể, mùi thức ăn, bia rượu hay tên nào đó uống say n·ôn ó·i ở trong góc.
Trong phòng không quá sáng sủa, ánh sáng chiếu qua từ hai cánh cửa sổ nhỏ, cùng mấy ngọn nến đặt ở trên giá.
Hơn mười cái bàn đều gần như ngồi đầy, phần lớn là những binh lính, có thể nhận ra từ cách ăn mặc của bọn hắn, giáp da hay áo vải dày, kiếm treo ở bên hông hay đặt trên mặt bàn.
Bọn hắn phần lớn đều đang cười nói cụng ly, có mấy người còn ôm lấy những người phụ nữ rỉ vào tai họ những lời nói nhỏ đến không thể nghe thấy được.
Oskar đi đến bên quầy, hướng ông lão mập mạp đứng bên trong nói:
“Xin chào, ta tìm hiệp sĩ Mario, ngài ấy ở đâu?”
Ông lão đang đứng lau dọn quầy, trong miệng lầm bầm như đang mắng thầm người nào đó, nghe tới Oskar liền chỉ tay về phía cầu thang đáp lại:
“Anh ta ở lầu hai, phòng cuối hành lang.”
Oskar gật đầu, vượt qua đám người, đi lên cầu thang, đi dọc theo hành lang, đến trước căn phòng trọ, gõ cửa phòng.
“Ngài Mario, Lance, là ta, Oskar.” Oskar lên tiếng gọi.
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng mở ra, người đứng sau cánh cửa là Lance.
“Oskar, cha ta không ở đây, có chuyện gì không?”
Oskar từ trong áo lấy ra cái túi nhỏ, lung lay trước mặt Lance.
‘Leng keng’ tiếng đồng tiền v·a c·hạm vang lên.
“Ta vừa nhận được tiền lương, ngươi thì sao?”
Lance quay vào trong, lúc đi ra trên tay cầm theo một cái túi so với Oskar còn lớn hơn.
Lance vừa đóng lại cửa phòng vừa nói, “Đi mua sắm sao?”
“Ừ, ta đến để rủ ngươi cùng đi tiệm rèn.” Oskar đáp lại.
“Đi thôi.” Lance kéo lấy hắn đi xuống.
Hai người ra khỏi quán rượu, rẽ phải, đi đến trên con đường dẫn ra cổng phía tây bắc, đến ngã tư, họ nhìn thấy phiên chợ ngày hôm trước.
Lance nhanh chân đi lên phía trước, bỏ qua mọi gian hàng khác, rảo bước đi về phía con hẻm tiệm thợ rèn.
Oskar ánh mắt lướt qua khung cảnh nhộn nhịp của phiên chợ, họ len lỏi qua đám đông tiến về con hẻm, bước vào trong con hẻm, càng đến gần, tiếng búa đập vào đe càng to hơn, mùi khét của than và độ nóng của kim loại được nóng chảy tỏa ra trong không khí.
Hai người bước vào trong tiệm, “Chào bác Henry.” Họ cùng nói.
Oskar nhìn thấy thợ rèn Henry đang làm việc, như mọi khi, cánh tay vạm vỡ bóng bẩy cầm búa, cơ bắp nổi lên, theo từng nhát búa gõ xuống, miếng sắt nằm trên đe biến hình, dần dần hiện ra hình dạng của một con dao.
Trong tiệm đã có một vài người đang lựa chọn đồ vật, đa phần là những người lính mới vừa nhận được tiền lương.
Một người học nghề đang giúp họ lựa chọn v·ũ k·hí vừa tay.
Lance đưa mắt qua kệ hàng, đầu tiên là nhìn về phía áo giáp cùng khiên, nhưng nghĩ đến giá của bọn chúng liền có chút lùi bước, mặc dù tiền lương của một cận vệ cao hơn bộ binh rất nhiều, nhưng nếu bỏ hết tiền để mua sắm một cái khiên, cha hắn sẽ đ·ánh c·hết hắn.
Hai người loay hoay chọn một hồi, Oskar mua sắm một cây giáo và một cây dao găm, Lance cũng giống như vậy.
Mặc dù rất muốn mua một thanh kiếm mới, nhưng Oskar vẫn quyết định dùng thanh kiếm do ngài Mario tặng, để dành lại số tiền kia.
Oskar đưa cho người học đồ một đồng bạc và bốn đồng xu, sau đó Lance cũng tính tiền.
Họ lên tiếng chào người thợ rèn, rồi đi ra ngoài, ghé vào sát vách một cửa tiệm khác.
Ngoài thành cửa phía đông, Mario nắm dây cương trong tay, nhìn về phía người thẩm định ngựa.
Người kia đã quan sát con ngựa một hồi, loạt xoạt ghi lên giấy, miệng đọc thầm: “Hiệp sĩ Mario Dunn, ngựa vùng Honde, màu nâu, khỏe mạnh, định giá sáu mươi Verres.”
Sau đó, anh ta đưa nó cho Mario xem và xác nhận, thấy vị hiệp sĩ gật đầu, anh ta gật đầu chào rồi rời đi, tiếp tục với những con ngựa khác.
Mario vuốt vuốt cổ con ngựa của mình, như thì thầm vào tai nó, “Sóc, trở về thôi.”