Chương 177: Thứ gì?
Xứ Weskast.
Cổng thành Moncoba.
Một nhóm bốn người cưỡi ngựa nối đuôi nhau tiến lên.
Ba con ngựa cường tráng khỏe mạnh và một con ngựa già.
Một người hơi dáng người lùn đeo kiếm, mặc giáp lưới, trong tay mang theo một túi rượu, đang ực ực uống một ngụm lớn.
Một người râu ria xồm xồm không cắt sửa gọn gàng mà để nó mọc theo ý thích, tóc tai cũng hơi dài, hắn ta đeo cung gỗ và mặc áo giáp da màu nâu khá mới, đưa tay vuốt vuốt tóc, ngáp dài một cái.
Một người đầu trọc, khuôn mặt cũng sạch sẽ trơn tru, mặc một bộ giáp da lông màu xám, có miếng giáp sắt bảo vệ trước ngực, và hai lưỡi rìu giắt ở bên hông.
Người cuối cùng là kẻ cao lớn nhất trong bốn người, mang theo kiếm dài, thân khoác áo choàng đầu đội mũ trùm, đặc biệt nhất là một cái mặt nạ sắt đen chỉ để lộ ra hai mắt, hắn chính là người cưỡi con ngựa già.
Rovert dẫn đầu nhóm của mình đến dưới tường thành.
Hắn đã dẫn theo Noe, Gert và Randy rời khỏi Melitos để đi đến thành phố lớn nhất của Weskast.
Nhìn lá cờ đen thêu đại bàng vàng trên cổng thành, Rovert trừng trừng mắt, đây không phải là lần đầu tiên hắn tới nơi này.
“Vào trong thôi.” Hắn nhẹ chân thúc ngựa dẫn đầu tiến vào.
Bốn người thuận lợi vào trong thành.
Bốn con ngựa dọc theo đường phố tiến lên, tìm tới quán rượu Chim Ưng.
Rovert xuống ngựa, quay sang nói với Gert: “Cẩn thận một chút.”
“Ta biết rồi.” Gert gật đầu, không dừng lại mà một mình tiếp tục cưỡi ngựa tiến lên.
Rovert mang theo Noe và Randy vào trong, chọn một bàn trong góc ngồi xuống, gọi lên thức ăn và rượu.
Ba người vừa ăn uống, vừa thấp giọng trò chuyện, đồng thời cũng lắng nghe quan sát những người xung quanh.
Nhóm bốn người bọn hắn đi đường xa như vậy đến đây là có việc cần làm, sau buổi gặp của Rovert và Gerald, vị Công tước đã cử một vài thuộc hạ ra ngoài, đi đến những địa điểm trong Vương Đô mà gieo rắc một chút tin đồn.
Và rồi không lâu sau trong thành có một vài lời truyền tai về Mặt Sắt, một tên lính đánh thuê lạnh lùng sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì tiền, một kẻ sẽ không hỏi cố chủ của mình là ai, chỉ nhận tiền và đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Không lâu sau công việc tìm tới.
Hắn đã nhận đủ tiền cho công việc lần này.
Một khoản tiền không nhỏ, tên kia đã cắn răng trút hết túi tiền của mình, hắn hi vọng mọi chuyện sẽ được thuận lợi hoàn thành.
Ba người còn lại hiện giờ đã coi Rovert là thủ lĩnh của mình, nghe theo các mệnh lệnh mà hắn đưa ra, mỗi người đều phát giác tiền rơi vào túi nhiều hơn kể từ khi đi theo người đàn ông lạnh lùng chưa từng để họ nhìn thấy mặt mũi này.
Số tiền bán Chuỗi Ngọc được chia cho họ, ba người đã sắm sửa bổ sung v·ũ k·hí, ngựa và áo giáp tại Vương Đô trước khi lên đường.
Lúc này trong quán rượu có khá đông khách, có vài người ở bàn kế bên đang kể với nhau về một con quái vật.
“Nghe nói con quái vật kia sinh sống trong lòng sông Statea.” Một người đàn ông nói.
“Thế nào? Ngươi từng nhìn thấy nó sao?” Một người khác hỏi.
“Bằng chính cặp mắt này!” Tên kia giơ lên tay trái, hai ngón tay chỉ vào mắt mình, đôi mắt xộc xệnh nhìn thẳng vào người đối diện, giọng nghiêm túc nhấn mạnh, lời nói chắc chắn và thẳng thừng.
“Miêu tả nó xem nào?”
“Nó khoác một bộ giáp thiên nhiên, đó là những cái vảy giống vảy cá xếp từng lớp từng lớp đều đặn, hàm răng nó sắc nhọn như lưỡi cưa sắt, móng vuốt cong dài như dao, cơ bắp phát đạt và màng mỏng ở chân tay giúp nó di chuyển nhanh chóng trong dòng nước.”
“Con quái vật kia đã chiếm cứ dòng sông Statea hàng trăm năm, người ta nói kia là một loại quái vật ô uế ăn xác c·hết trôi sông, nhưng trước đây chưa ai nhìn thấy nó, họ chỉ kể về những bóng đen bơi lội gần mạn thuyền của mình, những tiếng vang trầm đụng vào ván thuyền khiến thủy thủ giật mình trong đêm, nhưng rồi khi bọn hắn chăm chú nhìn kỹ thì không phát hiện bất cứ người nào hay vật gì?”
“Lần này thì sao?” Có người nuốt nước miếng.
“Lần này có người phát hiện nó, có người nhìn thấy nó.” Một người xen vào.
“Không không không, không chỉ nhìn thấy, họ chứng kiến nó rời khỏi mặt nước. Những người thủy thủ của chiếc thuyền buôn phía nam, bọn hắn đang ngược dòng đến đây thì bị nó t·ấn c·ông, không, là tập kích.” Tên kia càng kể càng phấn khích, lúc này mồ hôi trên trán chảy xuống, hô hấp dồn dập, dường như nhìn thấy thứ gì từ quá khứ dội lại.
Randy nghe tới đây, nghĩ tới thứ gì, đưa cho hai người đồng bọn một ánh mắt sâu xa, Noe cúi thấp đầu, còn Rovert thì cười khẽ một tiếng.
Hắn liếc qua kia, nhìn xem trang phục, làn da rám nắng, tên kia là thủy thủ trên con thuyền đó?
Những người khác đều tập trung vào câu chuyện kia, nhưng ở một cái bàn gần đó, một người phụ nữ chú ý tới chuyện khác, nàng ngừng lại động tác trên tay, buông ra dao nĩa, nhìn thẳng vào tấm mặt nạ sắt kia.
Từ khi ba kẻ này đi vào, nàng đã chú ý tới cái mặt nạ kia, người nào lại mang một cái mặt nạ như thế này, một kẻ phô trương cố làm ra vẻ, hay một tên t·ội p·hạm đang che giấu thân phận thực sự của mình?
Rovert phát hiện, không tránh né, dùng ánh mắt thoải mái mà đối mặt.
Eleri cầm ly rượu lên, khuỷu tay chống trên mặt bàn, tay còn lại quẹt đi dầu mỡ bên khóe miệng, uống một ngụm lớn, lấp đầy khoang miệng của mình với rượu nho.
Hai má hơi căng lên, rượu lăn lộn trong khoang miệng vài vòng, ực, nàng một mạch nuốt tất cả xuống bụng.
Bên tai, tiếng kể chuyện vẫn vang lên.
“Ta tận mắt nhìn thấy, con quái vật dùng móng vuốt sắc bén của nó cào vỡ mặt gỗ, bám mạn thuyền mà leo lên, ta bừng tĩnh khi nghe thấy tiếng động kia, âm thanh khó chịu kia làm lỗ tai người ta ngứa ngáy.”
“Rồi ‘bịch’ một tiếng, từng con từng con đạp bước trên boong, chúng đứng bằng hai chân, lưng hơi khom xuống, mùi tanh tưởi tung bay khắp không khí, cả làn gió đêm cũng không thổi tan nó đi được.”
“Ta lúc đó lặng im vì sợ hãi, run rẩy nằm trên sàn, một tên thủy thủ khác ở trên boong thì không may mắn như vậy, hắn c·hết, bị một con trong số đám quái vật kia dùng móng vuốt xé ra cổ họng.”
“Rồi tiếng la khóc vang lên khắp nơi, con thuyền bị lục tung, những kẻ bị bọn chúng tìm thấy đều bị g·iết c·hết một cách ác độc và tàn nhẫn, chân đứt tay cụt rải đầy các hành lang, phòng của thuyền trưởng cũng bị lục tung phá nát…”
Một người đang tập trung nghe cắt ngang: “Sao nó hành động giống với con người như vậy, nó lục tung phòng thuyền trưởng để làm gì?”
“Im miệng, để ta kể xong đã.” Tên kia quát nhỏ, đưa mắt nhìn hai bên, bưng ly rượu lên uống một ngụm nhằm tiếp thêm sức mạnh cho mình, rượu vào bụng, đôi tay đỡ run hơn, hắn chậm rãi nói tiếp.
“Ta lúc đó cũng không biết lý do, sau đó bọn nó rời đi, không lâu sau thì những người trên bờ đến báo tin rằng thuyền trưởng của bọn ta cũng đ·ã c·hết rồi, ba người trong phòng bị cắt xẻ một cách khủng kh·iếp, đến khi máu tươi nhỏ xuống căn bếp phía dưới thì họ mới phát hiện.”
Hắn hít sâu một hơi, “Người dân xung quanh bờ sông nói với bọn ta về con quái vật, nói rằng thuyền trưởng đã c·ướp đoạt thứ gì đó từ dòng sông, và bọn quái vật đến để đoạt lại báu vật và trừng phạt kẻ nhúng chàm nó.”
“Thứ gì?”
“Ta không biết, nhưng chắc hiện giờ thứ đó trong tay bọn quái vật kia, nếu không bọn nó đã không dễ dàng bỏ đi.”
Noe và Randy đồng thời nhìn về thủ lĩnh của mình, đúng là món đồ đã từng qua tay một con ‘Quái Vật’ tên kia chắc không biết hắn bịa chuyện khá khớp với tình hình thực tế.
Vậy là đám thủy thủ đoàn còn lại quyết định hư cấu một câu chuyện huyền bí và khủng bố như vậy để báo cáo cho chủ nhân của mình sao?
Bỗng cô nàng ở bàn kế bên đứng dậy.
Eleri trên mặt có chút ửng đỏ, men rượu dường như đã thấm sâu vào tâm trí nàng đôi chút, hai người đồng bạn muốn đưa tay kéo lại nàng nhưng bị hất văng ra.
Cô nàng bưng theo ly rượu đi tới ngồi vào chỗ trống tại bàn của ba người, nhỏ giọng nói: “Này, người lạ mặt, ngươi đang che giấu thứ gì đằng sau lớp sắt lạnh kia?”