Chương 176: Rời đi và trở về
Buổi tối, gia đình nhỏ tiếp đón vị tư tế dùng chung bữa tối với họ, vị hiệp sĩ Khói thì vẫn thủ ở ngoài cửa, đơn độc âm thầm nhai nuốt một chút bánh mì khô, hắn dường như đã quá quen thuộc với một bầu không khí như vậy.
Trong nhà, quanh bàn ăn họ nói chuyện với nhau về nhiều điều, cha mẹ Maximilian đã chấp thuận với ý nguyện của hắn, hắn sẽ lên đường rời đi với Arvin vào ngày mai.
Lúc Arvin đứng trước mặt đứa bé và mở miệng hỏi, một câu hỏi hắn đã định nói ra từ nhiều tháng trước với một người thiếu niên khác, nhưng rồi không có cơ hội để nói ra, ngày hôm nay những lời đó cuối cùng cũng thốt ra, và hắn nhận về được một tên đệ tử, một tên học trò, một kẻ có lẽ sẽ mang theo một phần ý chí của hắn, học tập bên cạnh hắn, phụng sự hắn một vài năm trước khi có thể trở thành một tư tế.
Kane cũng không ngạc nhiên lắm khi Maximilian đồng ý với lời mời của Arvin, em trai hắn từ nhỏ đã suy nghĩ nhiều về tôn giáo và tín ngưỡng, nó thường xuyên có mặt ở đền thờ để nghe giảng và cầu nguyện.
So với em trai, bản thân hắn thì có một niềm tin yếu ớt hơn nhiều, hắn bước vào đời sớm, lăn lộn với vài công việc trên đường phố trước khi đặt chân vào lâu đài của Tử tước, niềm tin giờ đây phần lớn đặt tại nơi đồng tiền và sức mạnh, đã rất lâu hắn chưa cầu nguyện với Gopothy.
Thông qua nét mặt, có thể thấy Kane và cha mẹ hắn đều có vẻ yên tâm với việc này, cảm thấy Maximilian đã tìm thấy một bến đỗ tốt, tên nhóc sẽ có một cuộc đời tươi sáng trước mặt, một ngày nào đó nó sẽ trở thành một người có thân phận tôn quý được nhiều người kính trọng, và trên hết là tên nhóc kia được sống với lý tưởng của mình.
Buổi tối với những món ăn cũng không phong phú lắm, nhưng không gian ấm cúng và tràn đầy niềm vui.
Kane không trở lại lâu đài, và Arvin ở tạm trong ngôi nhà này một đêm.
Hiệp sĩ Khói Patrick chờ cửa khép lại căn phòng tắt đèn, hắn leo lên xe ngựa, chui vào trong nghỉ ngơi, chờ đợi một ngày mới tới.
Trong không gian chật hẹp tăm tối, hắn tháo bỏ mũ giáp, lộ ra khuôn mặt tuổi trung niên nghiêm nghị, làn da sau một ngày dài tiếp xúc với làn gió đêm mát mẻ, để Patrick thoải mái nhắm mắt lại.
Thỉnh thoảng cơn gió thổi bay vén lên tấm màn xe, để hắn nhìn thấy con đường vắng vẻ ở bên ngoài, chiếc xe ngựa chiếm khoảng hai phần ba độ rộng của ngõ hẻm.
Ban chiều, những người qua lại phải tránh sang một bên mà đi, có vài người hàng xóm tò mò xem xét gia đình bình thường hôm nay lại có khách viếng thăm này, họ nhìn vào Patrick, ánh mắt họ đầy sự hiếu kỳ và không hiểu, tự hỏi tại sao vị hiệp sĩ này lại đứng ở đây, và khách nhân có thân phận tôn quý ngồi trong nhà là ai.
Patrick tựa đầu vào thành xe, hít thở đều đều, trong đầu nhớ lại những ký ức thời còn nhỏ, khi đó hắn cũng là một đứa bé rất ngoan đạo và thành kính, một đứa trẻ mồ côi trong c·hiến t·ranh, được nuôi dưỡng trong lãnh địa của dòng, được chọn lựa để gia nhập dòng Khói.
Arvin nhìn thấy hình bóng mình nơi Maximilian, Patrick cũng vậy, chỉ là hắn không nói ra, cũng không nghĩ nhiều tới nó.
Giờ đây khi đêm tối trời yên, sự thinh lặng lại gợi lên chút xíu kỷ niệm của hắn, những ngày tháng hắn được huấn luyện, ngày hắn được thực hiện nghi thức phong hiệp sĩ.
Và rồi hắn trở thành thanh kiếm trong tay giáo hội, với ý tưởng bảo vệ giáo hội và để tru diệt kẻ địch.
Nhưng rồi cuộc đời của hắn gắn liền phần lớn với Vương Đô, trở thành một tên lính gác cho tòa đền thờ to lớn nhất của vương quốc.
Thời gian dần trôi qua, cuộc sống của hắn êm đềm và nhàm chán, chuyến đi này cuối cùng để hắn giải tỏa một chút sự ngột ngạt.
Đầu óc suy nghĩ một hồi, Patrick dần khép mắt lại, nhưng vẫn giữ lại một chút cảnh giác và thận trọng.
Đêm trôi qua nhanh.
Bầu trời tối đen dần bừng sáng lên, mặt trời từ phương đông chui lên, báo thức cho mọi người, báo hiệu một ngày mới đã đến.
Kane và cha mẹ đứng trước cửa nhà, nhìn xem tên nhóc sắp rời đi với Arvin.
“Cha, mẹ, anh trai!” Maximilian ôm lấy từng người thân một, bàn tay siết chặt một chút, làn da đụng chạm muốn cảm nhận hơi ấm, cánh mũi nhấp nhô hít hà muốn lưu lại mùi hương, tròng mắt đảo qua lại muốn ghi xuống dáng hình, hắn muốn cất giấu bọn họ trong đáy lòng mình.
Tên nhóc có vẻ trưởng thành trước tuổi, dù rằng nước mắt quanh quẩn trong hốc mắt, nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm nén lại.
“Tạm biệt em trai!”
“Max, giữ sức khỏe!”
“Hãy chăm sóc tốt cho bản thân, con trai của mẹ!”
Những lời nói đơn giản thường sẽ gặp trong buổi chia tay vang lên, những điều muốn nói với nhau đã dốc hết ra trong buổi tối hôm qua, hiện tại chỉ có cảm xúc của thời khắc chia ly.
Tên nhóc chậm chạp mất một lúc lâu mới leo lên xe ngựa được, Arvin xoay người cúi chào, “Ta sẽ chăm sóc tốt cho hắn, ta xin hứa.”
Vị tư tế cũng vào trong buồng xe, Max đang vạch lên màn che nhìn ra ngoài, mím môi nhìn xem người nhà của mình.
Patrick leo lên chỗ ngồi, vung roi, ngựa đạp chân di chuyển và bánh xe lăn vòng, chiếc xe rời khỏi ngõ hẻm, đi ra ngoài con đường lớn.
Max thò đầu nhìn xem bóng dáng người nhà, cha mẹ hắn và anh trai theo sau một đoạn, rồi khoảng cách giữa hai bên kéo ra càng ngày càng xa.
Con mắt hắn bỗng nhòa nhòa, nước mắt không kiềm chế nổi nữa chảy xuống thành dòng, nhỏ giọt xuống bệ cửa sổ.
Có lẽ bản thân hắn cũng biết rõ lần này chia xa có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa, đây không phải hẹn gặp lại, nhưng là vĩnh biệt mãi mãi.
Max đưa tay lau chùi nước mắt, ngồi trở lại chỗ ngồi, lần nữa mở mắt ra, thấy thầy Arvin đang nhìn mình.
Vị tư tế đỏ đưa tới khăn lau, chờ đệ tử của mình tiếp nhận, hắn mới mỉm cười nói với giọng chân thành, “Cảm ơn con vì đã đồng ý, con có lẽ không biết rõ, nhưng con là cứu tinh của ta, là người thắp sáng niềm hi vọng trong lòng ta.”
“Đừng buồn rầu, cũng đừng đau khổ, đây không phải là mãi mãi không gặp lại, ta hứa rồi chúng ta sẽ quay trở lại Matheri.”
Chiếc xe chậm rãi tiến lên, ra khỏi cổng thành phía đông, khi chiếc xe vừa ra khỏi cổng ngoặt đi hướng bắc, một chiếc xe từ phía tây chạy tới, trước có cờ hiệu dẫn đường sau có kỵ binh theo đuôi.
Trong xe, Nathaniel Grimster vẻ mặt không mấy vui vẻ, nhìn xem thanh kiếm vàng đặt bên cạnh mình, bực bội không thôi.
Không nghĩ tới tốn nhiều công sức như vậy nhưng không đạt được thứ gì.
Báu vật của nhà Langstel cũng không có gì đặc biệt, còn chẳng thu hút được Công chúa Cicely bằng mấy món đồ khác.
Hắn càng giận hơn là tên khốn John Houghton không biết từ nơi nào tìm thấy Nước Mắt Thiên Thần, giành hết mọi sự chú ý trên buổi triển lãm.
Nghe nói hắn còn được gặp riêng Công chúa, tự tay dâng lên chuỗi ngọc kia.
Ngày hôm sau trong tiệc mừng buổi triển lãm kết thúc tốt đẹp do Tử tước Seabard tổ chức, tự mắt hắn xác nhận điều đó, Cicely mang theo chuỗi ngọc xuất hiện, bên cạnh còn đi theo vẻ mặt nịnh nọt John Houghton, tên kia đắc ý hướng mọi nam quý tộc khoe mẽ.
Còn có tin đồn chính tay hắn đeo chuỗi ngọc lên cổ Công chúa, không biết có phải do John sai người tung lời đồn hay không?
Nhưng dù là thế nào, Nathaniel cũng cảm thấy thất bại và bực tức, hắn không muốn ở lâu tại Vương Đô nữa, hắn rời tiệc rồi ngay lập tức quay trở lại Matheri.
Trong lòng mang theo chút tính toán, biết không có cơ hội nào để thông gia với Hoàng gia, hắn âm thầm suy nghĩ tìm một đối tượng kết hôn thích hợp khác.
Xe ngựa vẫn đang chạy, nhiều cái tên xuất hiện trong đầu óc của hắn, từ các gia đình Tử tước trong xứ, nhưng có vẻ như đối tượng thích hợp không còn nhiều nữa.
Nathaniel có chút bực bội, biết vậy hắn không ham hố tham dự buổi triển lãm kia, vừa không đạt được thứ gì, lại làm lạnh nhạt lòng dạ phong thần của mình.
Tử tước của thành Matheri nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên phải mình có một chiếc xe ngựa màu đen chạy thẳng về hướng bắc, trên xe còn có huy hiệu của giáo hội.
Hắn chằm chằm chiếc xe một lát, trong lòng như có điều suy nghĩ.
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.