Chương 175: Thầy
Xế chiều, trong lâu đài của Tử tước Grimster.
Đám người hầu rảnh rỗi túm tụm trò chuyện với nhau, mấy tên lính cũng ngồi quanh một cái bàn nhỏ mà uống rượu.
Mấy ngày này công việc của bọn hắn thong thả hơn, Tử tước đại nhân đã rời đi, trong lâu đài cũng không có thành viên nào của gia tộc, trực hệ nhà Grimmster chỉ còn mỗi một thành viên là Nathaniel.
Hàng ngày bọn hắn không cần phải thay thế chăn gối thường xuyên, các bữa ăn cùng tùy tiện làm là được, đánh lính gác cũng chểnh mảng hơn mọi khi.
Kane đang ngáp ngắn ngáp dài ngồi trên ghế, dựa lưng vào tường nghỉ ngơi, hắn hiếm khi có một ngày thoải mái như vậy.
Tử tước mang theo thanh kiếm vàng đoạt được từ gia tộc Langstel rời đi, đến Vương Đô để tham gia cuộc triển lãm gì đó.
Sau sự việc ngày hôm đó, quản gia Timothy đã răn bảo tất cả những người có mặt không được phép đem chuyện này truyền ra ngoài, bọn hắn còn nhận được một ít tiền thưởng.
Không biết là đó phí bịt miệng hay bởi vì tâm trạng Tử tước Nathaniel đang vui vẻ, nhưng Kane thì lại vui sướng cực kỳ sau ngày hôm đó.
Nguyên nhân là bởi vì làn khói mà hắn trông thấy vào ngày trước, qua sáng ngày hôm sau khi hắn rụt rè ra khỏi lâu đài, sợ hãi bị đám người của sòng bạc tìm tới.
Nhưng lại nghe được ngày hôm trước sòng bạc đã cháy rụi.
Không chỉ như vậy, chủ sòng bạc và đám tay chân cốt cán cũng bị tìm thấy c·hết trong một chỗ vắng vẻ, nghe nói hiện trường lúc đó rất kinh khủng, Kane cũng lò mò đi qua kia xem xét, nhìn thấy máu tươi nhuộm đầy đất, còn mấy cái xác c·hết thì không biết đã bị mang đi đâu rồi.
Hắn âm thầm thở ra một hơi, vậy là món nợ kia không cần trả lại nữa, hắn cũng không cần lo lắng về những lần đòi nợ đầy những cú đấm đá và cơn đau đớn nữa, không cần lại đêm ngủ không ngon vì sợ hãi bọn chúng tìm tới nhà mình q·uấy r·ối làm khổ cha mẹ và em trai.
Hiệp sĩ Nathan điên tiết đòi tìm ra kẻ gây ra chuyện này, hắn dẫn theo hơn mười người lính tìm kiếm lùng sục, nhưng chẳng phát hiện được gì, chỉ có thể coi như thôi, qua ngày hôm đó hắn bị mất đi một nguồn thu nhập.
Chỉ có Kane biết rõ, hắn đoán được tất cả những chuyện này là do ai làm, là do những kẻ nào làm.
Chắc chắn là những người kia, những người ép buộc hắn bán đi chủ nhân của mình, hắn ban đầu đã có chút sợ hãi bọn người kia, nhưng cũng không ngờ được thủ đoạn của bọn hắn lại ghê gớm như vậy, dứt khoát đến thế.
Đây là trả nợ sao? Đây là xử lý luôn chủ nợ a!
Kane lại có chút lo sợ về những gì những kẻ kia làm tiếp theo, sợ bọn họ bị hiệp sĩ Nathan bắt được, nhưng Nathan còn không tìm thấy tung tích hay biết tới sự có mặt của bọn họ.
Mấy người kia biến mất, sau hai lần đứng chờ đợi trong con hẻm kia, hắn không chờ được bất cứ người nào, cũng không còn thấy những người kia xuất hiện một lần nào nữa, bọn hắn dường như đã rời khỏi thành Matheri mãi mãi.
Cuối cùng Kane cũng có chút yên lòng, cuối cùng hàng đêm hắn cũng có thể ngủ ngon.
Cuối tuần trở lại trong nhà, mua theo một chút thức ăn mà em trai thích ăn, số tiền còn dư lại thì đưa cho mẹ, cuộc sống của gia đình hắn có lẽ sẽ không b·ị đ·ánh vỡ, không bị p·há h·oại, mà vẫn kéo dài bình yên.
Kane thề rằng không bao giờ động tới cờ bạc, cá cược hay bất cứ thứ gì liên quan với chúng nữa.
Cũng không có ai trong lâu đài biết hắn từng bán thông tin của Tử tước cho người ngoài, cuộc sống hiện tại của Kane đã quay về với sự ổn định, hắn đang hưởng thụ khoảng thời gian rảnh rỗi.
Nụ cười lười biếng treo trên khuôn mặt, mái tóc nâu ngắn bù xù, không biết đang mơ thấy điều gì.
Bỗng, có chút âm thanh ồn ào bên tai hắn vang lên, “Kane, Kane, dậy đi!”
“Kane!”
Có người đang gọi mình?
Kane mở to mắt, hai bên vai bị một tên người hầu khác cầm lấy lắc lư, hắn bị kéo ra khỏi mộng đẹp, có chút tiếc nuối, đưa tay chùi khóe mắt, dùng giọng chưa tỉnh ngủ hỏi tên kia.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có người tìm ngươi.”
“Ai?”
“Nghe nói có liên quan tới người nhà của ngươi, hắn chỉ là đi báo tin giùm.” Lời này để Kane thoáng cái tỉnh táo hẳn, hắn bật khỏi ghế.
“Ngươi kia đâu rồi?” Hắn tranh thủ hỏi thăm, mặt hiện vẻ vội vàng.
“Ngoài cổng, nhanh đi ra đi.”
Một chút xíu sợ hãi trong lòng hắn tuôn ra, chẳng lẽ cơn ác mộng của ta vẫn chưa thể chấm dứt sao?
Rốt cuộc có chuyện gì gấp gáp như vậy?
Phải biết kể từ khi hắn vào phục vụ trong tòa lâu đài này, trở thành một người hầu của Tử tước, cha mẹ hắn chưa từng chủ động đến liên lạc hắn, thường thì là hắn lâu lâu trở về thăm nhà một chuyến mà thôi.
Rốt cuộc có chuyện gì để cho họ vội vã báo tin!
Những bước chạy nhanh chóng vượt qua hành lang, bóng người lao ra khỏi cánh cửa hông, thấy một người đang có chút mất kiên nhẫn đứng đợi tại cửa, Kane lao thẳng tới.
“Ngươi mau trở về đi.” Đây là lời đầu tiên.
“Chuyện gấp có liên quan tới em trai ngươi.” Đây là lời thứ hai.
Kane phóng như bay rời khỏi nơi này, chỉ kịp nhờ người khác báo lại với quản gia Timothy.
Hắn chạy đi trên đường phố, mồ hôi chảy xuống trên trán, đã bỏ lại người báo tin ở phía sau lưng mình một đoạn dài.
Người kia thấy hắn như vậy cũng không cố đuổi theo nữa, ngừng lại bước chạy chuyển sang đi từ từ.
Một bóng dáng chạy trên đường phố, ánh chiều tà chiếu trên người hắn, trên mặt vội vã và lo lắng, hoảng hốt và tự hỏi.
Cuối cùng hắn cũng tới nơi, một ngôi nhà nhỏ trong một con hẻm không rộng rãi lắm.
Có một chiếc xe ngựa màu đen đứng ở trước cửa nhà không xa, nó không quý giá như xe của Tử tước, nhưng không phải là một chiếc xe mà người bình thường có được.
Một người mặc giáp sắt với áo choàng xám, làm một tên người hầu, hắn thấy qua Tử tước và Nam tước, các quý tộc công tử tiểu thư, các hiệp sĩ và binh lính, nhưng chưa từng thấy qua một vị hiệp sĩ nào có dáng vẻ như vậy.
Gặp một người thanh niên đầy đầu mồ hôi dừng bước nhìn mình, Patrick đáp lại bằng một ánh mắt bình tĩnh.
Nhưng chỉ một ánh mắt bình thường lại khiến Kane lui lại một bước.
Tại sao chiếc xe ngựa này, vị hiệp sĩ khác thường này lại xuất hiện trong nhà của hắn?
Tên người hầu của Tử tước Grimster lấy hết dũng khí để không lui lại, hắn nhìn cánh cửa mở toang trước mắt, thấy vị hiệp sĩ không có ngăn cản, gật đầu chào rồi lách người bước vào trong.
Trong nhà, chỗ cái bàn gỗ nhỏ, cha mẹ và em trai hắn đang ngồi.
Chỗ cái ghế mà hắn thường ngồi hiện tại lại ngồi một người khác, một người đàn ông trung niên khoác áo bào đen, nhìn thấy hắn vào thì quay sang gật đầu chào một cái.
Kane cũng đáp lại rồi nhìn về phía cha mẹ mình, hai người có vẻ như không lo lắng hay sợ sệt gì, mẹ hắn còn mang vẻ mặt vui mừng có chút đỏ ửng, cha hắn thì nắm chặt một cái túi nhỏ trong lòng bàn tay.
Hắn lại nhìn về phía Maximilian, tên nhóc tóc dài nhìn về phía anh trai mình, có chút thấp thỏm, có chút chờ mong, cảm xúc đang chập chùng lên xuống.
Arvin cảm thấy sự hiện diện của mình sẽ khiến gia đình này khó xử, hắn đứng lên, “Mọi người hãy trò chuyện với nhau đi, ta ra ngoài xe ngựa nghỉ ngơi, đến giờ cơm nhớ đến kêu ta là được.” Hắn nói đùa.
Cha của Kane vội vàng đứng dậy đưa Arvin ra ngoài.
Kane nhìn người kia rời đi, tiến lại ngồi xuống cạnh em trai, tên nhóc chần chừ một chút rồi mở miệng, “Thầy Arvin là một tư tế, ông ấy muốn…”
Tên nhóc lặp lại một lần những gì bốn người trò chuyện với nhau lúc nãy, Kane sửng sốt, hít sâu một hơi, không nghĩ tới cuộc đời của em trai mình lại có một chuyển biến như vậy.
Mà người đàn ông kia, thầy của em trai mình, dường như cũng không tầm thường?