Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 174: Nến




Chương 174: Nến

Sáng sớm, cổng đông thành Matheri đón một chiếc xe ngựa tới từ hướng Vương Đô.

Thấy vị hiệp sĩ của dòng Khói điều khiển xe ngựa, đám lính lui lại tránh đường.

Xe vào thành, dừng lại tại dưới các bậc thang của đền thờ, vị tư tế phụ trách thành Matheri đứng ở phía trên, nhìn xuống dưới, tò mò không biết là vị khách nào ghé thăm nơi này.

Màn xe kéo ra, Arvin ngước mắt nhìn quang cảnh chung quanh một chút, rồi chậm rãi bước xuống.

“Hiệp sĩ Patrick, ngài tìm chỗ nghỉ ngơi đi, hôm nay ta sẽ ở nơi này cả ngày.” Hắn nói với vị hiệp sĩ hộ tống mình.

Vị hiệp sĩ được Đại tư tế phân công để bảo vệ Arvin trên đường đi, vì trong hành trình lần này của hắn, có những quãng đường mà không có thương đội nào đi qua.

Mặt khác, hắn đi riêng một xe thì nhanh chóng hơn, đám c·ướp cũng sẽ không kiếm chuyện khi nhìn thấy một chiếc xe riêng lẻ của giáo hội đi trong chốn hoang dã.

“Vâng.” Patrick cúi đầu, một lần nữa leo lên chỗ ngồi, điều khiển chiếc xe ngựa rời khỏi nơi này, tìm kiếm một nơi để cất đặt xe ngựa, sau đó hắn còn phải mua sắm thêm chút thức ăn để bổ sung.

Tư tế của thành Matheri nhìn chiếc xe mang dấu hiệu của thần lửa rời đi, nhìn vị hiệp sĩ kia biến mất, lại nhìn thấy người mặc áo bào đen bước chậm tiến lên gần mình.

Hắn có chút tò mò, đứng tại chỗ chờ đợi.

“Xin hỏi ngài là?” Hắn nhỏ giọng nói, không biết người trước mắt mình là ai, lại đến đây với mục đích gì.

Hắn ăn mặc không giống tư tế, nhưng lại được một hiệp sĩ của dòng Khói hộ tống, thân phận hẳn là không bình thường.

Arvin mỉm cười đáp lại, “Xin đừng lo lắng, ta chỉ là một vị khách qua đường, tự hỏi liệu bản thân có được chào đón tại quê hương mình hay không?”

Hắn nhìn xem vị tư tế trước mắt mình, đây không phải là một vị tư tế mà hắn quen thuộc.

Quê nhà của hắn tại Matheri, khi còn nhỏ hắn đã từng đi qua đền thờ này nhiều lần, vị tư tế già năm xưa giờ đã không còn ở đây nữa, lòng hắn có chút thổn thức.



Đây là nơi hắn thắp sáng tín ngưỡng của mình, nơi những kiến thức đầu tiên được truyền dạy, nơi khởi đầu cho cuộc đời này.

Rất lâu rồi không quay trở lại, cảnh tượng thay đổi ít, người xa lạ nhiều hơn.

“Đền thờ tiếp đón bất cứ người nào, xin mời vào.” Vị tư tế kia gật đầu đáp lại.

Arvin không nói nhiều, hơi cúi đầu tỏ ý cảm tạ, bước vào bên trong.

Không gian bên trong không thay đổi nhiều lắm, có chăng là lớp đá càng mang thêm nhiều một tầng màu sắc của năm tháng.

Hiện tại nơi này cũng không có nhiều người, chỉ có vài người ngồi ở trên băng ghế ở cuối đền thờ.

Bàn thờ lửa ở nơi này không đặt chính giữa như các đền thờ và nhà nguyện thông thường, nó đặt ở nơi sâu nhất, lõm vào vách như một lò sưởi trong tường.

Có nhiều ngọn nến đốt sáng đặt vòng quanh, cao thấp không đều, rực rỡ sáng ngời.

Arvin hai tay buông thõng, bước chậm rãi tiến tới trước bàn thờ quỳ gối xuống, âm thầm cầu nguyện, hi vọng mình có thể tìm thấy thứ gì đó ở chốn quê nhà, ở nơi xưa cũ mang nhiều kỷ niệm này.

Nhìn Arvin tiến sát bàn thờ, vị tư tế nhíu mày, nhưng rồi lại buông lỏng ra.

Thấy Arvin im lặng cầu nguyện hắn cũng không quấy rầy, chỉ là ngồi xuống ở một góc, vừa canh gác ngọn lửa và từ từ lật xem một quyển sách.

Tới giữa trưa, Arvin nhíu mày, mở mắt ra, có nhiều điều bứt rứt trong lòng hiện lên trong con ngươi, hắn một lần nữa nhìn về ngọn lửa gần sát với mình.

Ở tại xung quanh, giờ phút này đã có thêm những người khác, những người dân trong thành, những phụ nữ dắt theo con nhỏ, những thiếu nữ với khuôn mặt thuần chân, những đứa bé còn chưa hiểu chuyện.

Bọn họ ngồi xuống trên những băng ghế gỗ, có vài người tò mò nhìn xem Arvin, tự hỏi hắn ta là ai mà đến gần bàn thờ như vậy.

Tư tế vẫn im lặng lật sách, sau khi suy nghĩ và quan sát một hồi, hắn cũng đoán được thân phận của Arvin, tuy vậy vẫn tò mò, tự hỏi Arvin rốt cuộc tìm kiếm thứ gì ở nơi này đây.



Phía sát bàn thờ, Arvin nhìn vào một ngọn nến vừa bị gió thổi tắt, nó cao hơn lớn hơn so với nhưng ngọn nến ở xung quanh, nhưng lại là ngọn nén lụi tàn đầu tiên, trong khi những ngọn nến nhỏ xung quanh vẫn cháy bừng.

Xung quanh nó bị đốt nóng bởi nhiệt độ, nhưng nó lại lạnh lẽo từ sâu bên trong, bấc nến thì đen thui, ủ rũ tại nơi đó.

Arvin lẩm bẩm: “Nếu một ngọn lửa tắt đi, làm sao mới có thể để nó bừng sáng một lần nữa.”

Hắn là ngọn lửa trong giáo hội này, đáng ra hắn phải chiếu sáng và tỏa ra hơi ấm, nhưng hiện giờ con tim này có chút nguội lạnh rồi, Arvin thở dài.

Bỗng lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn từ đằng sau đưa tới, Arvin nghiêng đầu nhìn qua, một người thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi lấy lên một ngọn nến nhỏ ở kề bên.

Phần sáp nến chảy xuống dưới khô cứng kết nối thân nến với bề mặt đá vỡ ra, tên nhóc đưa nó lại gần, thắp sáng lên ngọn nến đã tắt kia.

Hắn không để ý sự sửng sốt của Arvin, xong việc thì lui lại, giống như đã làm chuyện này trăm ngàn lần.

Thân ảnh gầy còm ngồi trên một băng ghế nhỏ ở hàng đầu tiên.

Hai bàn tay chắp lại với nhau, đầu cúi thấp, môi mấp máy lẩm bẩm cầu nguyện.

Arvin liếc nhìn đứa bé kia, lại quay lại nhìn vào ngọn nến vừa được thắp sáng, một vệt sáng xẹt qua trong óc, người đàn ông trung niên chống đỡ lấy bàn thờ đứng thẳng người lên.

Hắn nhìn quanh một vòng, chậm chạp bước ra, ngừng lại ở bên người tên nhóc một lát, rồi ra khỏi đền thờ, băng qua từng hàng ghế mà ra ngoài, đứng ở chỗ cửa.

Hắn ngẩn người, ngắm nhìn đường phố bên ngoài, ngắm nhìn dòng người qua lại, ngắm nhìn nhà cửa, lại ngẩng đầu lên nhìn trời nhìn mây.

Hồi lâu sau, hắn quay đầu nhìn vào người thiếu niên kia, hành động nhỏ bé kia dẫn động thứ gì đó lớn hơn trong lòng vị tư tế, khiến hắn phải suy nghĩ, phải cân nhắc, phải đắn đo.

Tà áo đen phấp phới trong gió, giống với lòng tin của hắn, lòng tin đã mài mòn và đổ bể, đã tan tành và đứt gãy tại Tithega.

Ngọn lửa niềm tin đã bị bóng tối xâm chiếm, hắn đã chìm trong sự đau khổ nhiều ngày nhiều tuần nhiều tháng, ác mộng kéo tới hằng đêm trong mỗi giấc ngủ, xâm lấn hắn mỗi khi ở một mình trong xó xỉnh.



Cả những ngọn lửa lớn nhất cũng không thể sưởi ấm trái tim này, liệu rằng một ngọn nến nhỏ có làm nó bừng sáng trở lại.

Arvin có một khoảnh khắc nhìn thấy gì đó ở nơi tên nhóc kia, một bóng hình quen thuộc, bóng hình của quá khứ đã trưởng thành qua năm tháng và mất đi hình dạng ban đầu.

Một tên nhóc sau giờ lao động lò mò bước từng bước mỏi mệt đi lên các bậc thềm của đền thờ, khuôn mặt nhễ nhại mồi hôi hoảng sợ khi nhìn thấy vị tư tế già nua có bộ râu dài, ông ta ban đầu nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng khi quen thuộc phát hiện rất hiền từ.

Hắn nhớ tới những ngày tại Matheri của mình, ở tên nhóc kia có gì đó giống với hắn khi tuổi còn nhỏ.

“Ngọn lửa ở bên trong chúng ta được đốt cháy bởi ngọn lửa ở bên ngoài chúng ta.” Arvin lẩm bẩm một lời dạy từ xưa mà người thầy đầu tiên của mình từng nói.

Khởi đầu cho sự suy sụp của hắn là c·ái c·hết của một người thiếu niên, liệu rằng một tên thiếu niên khác sẽ đỡ hắn đứng dậy được sao?

Hay hắn đã không lo được cho bản thân mình còn kéo theo một cuộc đời khác lụn bại?

Cặp mắt của Arvin đã không rời khỏi tên nhóc một lúc lâu, rốt cuộc khoảnh khắc đó tới, khoảnh khắc hắn làm ra quyết định.

Không khí như dừng lại, âm thanh bỗng biến mất, ánh nắng hình như sáng hơn, ngọn lửa kia lắc lư lắc lư nhưng không dập tắt.

Rồi hắn chuyển động.

Vị tư tế bước nhanh tới phía trước, những tiếng bước chân to rõ trong đền thờ, để sự yên lặng thành kính trong không gian này b·ị đ·ánh vỡ.

Những người khác quay đầu nhìn về phía hắn, vị tư tế ở trong góc cũng đứng dậy, quyển sách khép lại đặt trên ghế.

Lời cầu nguyện của Maximilian b·ị đ·ánh vỡ, hắn mở mắt ra khi tiếng bước chân không kiểm soát kia vang lên bên tai mình, cùng với một hồi tiếng thở mạnh.

Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ đen đứng trước mặt, người đang thở dốc chính là hắn ta, hẳn người gây ra âm thanh ồn ào kia cũng chính là hắn.

Tên nhóc mở to mắt nhíu mày, mím môi vừa định mở miệng, nhưng Arvin đã giành trước.

“Ngươi đồng ý trở thành đệ tử của ta sao?”

---

Cảm ơn Nấm tặng hoa.