Chương 173: Tin đồn
Mira gật đầu, “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Oskar nhìn theo ngón tay, phát hiện sau tán cây to lớn, có một tòa tháp ở phía xa xa, nó trông cũ kỹ, những mảng dây thường xuân leo trèo che phủ một phần lớn của ngọn tháp.
Tòa tháp cũng không cao nên từ đầu hắn vẫn chưa để ý tới nó, hẳn là đây là thứ mà Midas tìm kiếm.
Tòa tháp mà Stan đã nhắc tới một lần lúc còn ở trên xe, xem ra đó là lời nói có chủ ý.
Phía xa xa, từ một lối đi, Stan và nữ tu Anna bước ra.
Midas thấy vậy đáp lại Mira, “Không có gì, chúng ta tiếp tục làm việc thôi.”
Mira gật đầu, nàng cũng không nghĩ nhiều, càng để ý hơn vừa rồi khi Midas ngẩng mặt lên, nàng đã nhìn rõ khuôn mặt kia, có vẻ như cũng không hấp dẫn đến vậy, không phải vừa nhìn liền bị thu hút như trong các câu chuyện mà mình đọc được trong sách.
Không chỉ không đẹp và hấp dẫn, nó còn có một vết bỏng hay vết sẹo gì đó, làm khuôn mặt của hắn trông có chút dữ tợn.
Mira không thất vọng mà lại tò mò, lại có chút nhảy cẫng, khi nàng lại được đối mặt với cặp mắt kia một lần nữa, nó thật u buồn và lạnh lẽo, huyền bí và mê hoặc, giống với một hồ nước sâu.
Khi bọn họ trở lại bên xe hàng, hai người vác lên hai giỏ trái cây, Stan và Anna cũng ra tới.
Anna vẫn còn đang cười nói với Stan, không nghĩ tới vị thương nhân này lại quyên góp một số tiền lớn cho tu viện, Viện trưởng hẳn là sẽ rất vui mừng.
Stan giáp mặt với Midas, không thể nhận ra gật nhẹ đầu một cái, như xác nhận một thứ gì đó.
Mọi người không nói chuyện gì với nhau, không lâu sau đồ đạc cuối cùng cũng được chuyển hết vào kho.
Trên đường trở ra, lần này Oskar sớm đưa mắt nhìn qua khi tòa tháp Cô Đơn xuất hiện trong tầm mắt.
Hắn chú ý tới Midas cũng đang nhìn về phía bên kia.
Lần này bọn hắn nhìn rõ ràng hơn, chậm rãi hơn, kỹ càng hơn.
Tòa tháp có vẻ không đặc biệt lắm, những ô cửa sổ nhỏ rải rác trên tường, u ám và tối tăm, những dải thường xuân xanh tươi leo trèo khắp bề mặt ngọn tháp, những viên đá màu trắng xám mang theo bụi bặm của tháng năm.
Khi hắn chuẩn bị rời tầm mắt khỏi đó, chợt nhìn một bóng người, một bóng dáng màu đỏ, hai bàn tay vịn trên bệ cửa sổ của tầng cao nhất, tấm khăn che đầu của nàng cũng mang màu đỏ thắm, lớp vải lụa mỏng theo làn gió thổi từ ngoài vào mà lượn lờ.
Oskar nuốt ngụm nước miếng, không hiểu sao trong lòng lại lập tức liên tưởng tới hai từ ‘Cô Đơn’ kia.
Đến khi ra chỗ xe, thấy được Anna vẫn đang cười nói, Stan cũng dùng khuôn mặt tươi cười mà đáp lại, miệng nói hứa sẽ quay trở lại đây vào một ngày gần nhất.
Midas dắt xe ngựa quay đầu, rồi leo lên chuẩn bị xuất phát.
Oskar ngồi sau thùng xe, trong đầu đang liên tưởng tới bóng dáng trên tòa tháp kia.
Nữ tu cũng mặc màu đỏ sao?
Stan cúi đầu chào tạm biệt Anna rồi ngồi cạnh Midas ở phía trước.
Phía sau lưng họ, một cặp mắt màu xanh lam nhạt đang chú ý chiếc xe, có chút mong đợi có chút cắn rứt, có chút chờ mong lại có chút tội lỗi.
Khi thấy ba người khách lạ mặt chuẩn bị rời đi, cặp mắt đó mang theo vẻ thất vọng.
Nhưng rồi Midas xoay đầu lại, không biết là liếc nhìn tòa tu viện này, liếc nhìn khoảng sân này hay liếc nhìn người nào đó.
Tình cờ hay cố ý, ánh mắt lại chạm vào nhau, lần thứ ba.
Hắn quay người trở lại, điều khiển chiếc xe lăn bánh rời đi, không biết rằng ở sau lưng, một trái tim đang đập loạn lên vì mình.
Tiếng hít thở gấp và chút ít mồ hôi chảy ra, bàn tay nắm chặt để sau lưng, mười ngón tay giao nhau nắm vuốt, đầu ngón tay có chút biến trắng, phát tiết sự day dứt của nữ chủ nhân.
“Trở về thôi, chuẩn bị cho buổi cầu nguyện hôm nay.”
Một âm thanh đánh phá mơ mộng huyễn tưởng, dập tắt ngọn lửa vừa được thắp sáng.
“Vâng.” Mira đáp lại, giọng có chút ủ rũ, bước đi theo sau bề trên của mình, ngoảnh đầu lại vài lần nhưng rồi thất vọng khi người kia không còn ở đó nữa.
Trên đường, Midas vẫn điều khiển chiếc xe ổn định di chuyển.
Bỗng hắn mở miệng nói chuyện, “Ngươi biết nhiều về Vua Oswald không Oskar?”
“Ừm?” Oskar có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, sau đó đáp lại, “Không, ta chỉ biết vị vua trước tên là Oswald, người mới lên ngôi là một thằng nhóc tên Hector, thế nào vậy?”
Stan im lặng, ngươi gọi vua là thằng nhóc sao.
Midas không trả lời, mà nói tiếp, “Ngươi biết hắn ta có mấy người vợ sao?”
“Không.”
“Hai người, người hiện tại là vợ thứ hai của hắn.” Midas nói ra đáp án.
“Thì sao?”
“Sau khi người vợ đầu tiên mất, hắn đã tìm cho mình rất nhiều người tình, ngày trước khi Evelyn chưa trở thành Hoàng hậu, trong các quán rượu bọn họ vẫn nói mãi về câu chuyện của bảy người tình của Vua Oswald.”
Midas chậm rãi nói.
“Sau khi Hoàng hậu Evelyn lên ngôi không lâu, trong bảy người chỉ còn có ba người phụ nữ độc thân còn sống, những người kia hoặc là bị chính Oswald g·iết c·hết vì những lý do vô nghĩa, hoặc là được gia tộc của mình gả đi.”
“Hiện tại đâu?” Oskar nhỏ giọng, Stan thì dường như không muốn nói nhiều tới chuyện này, hắn chỉ lặng lẽ lắng nghe, giống như đã từng nghe nói chuyện này từ trước rồi.
Midas trầm mặc một lát, rồi nói.
“Một người.”
Oskar nghĩ tới điều gì đó, nuốt ngụm nước miếng, hắn liếc nhìn Stan một cái, người quản lý của thương hội có vẻ cũng biết tới chuyện này.
“Người đàn bà trên đỉnh tòa tháp Cô Đơn sao?”
Midas im lặng gật đầu, một hồi lâu sau bỗng dừng ngựa lại.
Hắn không hỏi gì Oskar, mà quay sang Stan.
“Ngươi sẽ trung thành sao, Stan?” Hắn nhìn thẳng vào cặp mắt của người trung niên.
Stan bị hắn nhìn chằm chằm khiến lòng run lên, cúi thấp đầu, đáp lại nhưng không nói thẳng, “Ta trung thành với gia tộc Cowanii, trung thành với anh trai của ngài.”
“Vậy sao?” Midas nhỏ giọng tự hỏi, dường như đang đánh giá độ tin cậy của lời nói kia.
“Gia tộc Cowanii sẽ không xử bạc với ngươi.” Người đội trưởng nói.
“Ta và gia đình ta sẽ phụng sự nhà Cowanii, lòng trung thành này sẽ không thay đổi.” Stan ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói, từ lúc ban đầu hắn tiếp nhận nhiệm vụ này hắn biết nó không bình thường, nhưng hắn không nghĩ tới nó sẽ diễn biến theo chiều hướng thế này.
Những xe hàng k·hông r·õ n·guồn g·ốc, những cuộc viếng thăm với mục đích không rõ ràng, dường như gia tộc và hội lính nỏ Helmelo đang chuẩn bị cho một thứ gì đó.
Stan hít sâu một hơi, hắn đã phục vụ cho thương đội nhiều năm, ban đầu đương nhiên là vì tiền, nhưng trải qua nhiều thứ như vậy, hắn đã nhận được rất nhiều ân huệ từ ngài Hugo, hiện tại con trai cả của hắn cũng bắt đầu tiếp nhận một chiếc thuyền hàng trên sông Kiroka.
Gia đình hắn và gia tộc Cowanii đã không thể tách rời, nếu hắn muốn gia đình mình tiếp tục trôi qua cuộc sống tốt đẹp như hiện nay.
Hugo đã lựa chọn một người mà hắn cho là cực kỳ trung thành để hỗ trợ cho em trai mình.
Stan không biết liệu mình sẽ có kết cuộc gì nếu lựa chọn điều ngược lại.
Không quá lâu sau, Midas gật đầu.
“Đừng quá căng thẳng.” Hắn đổi giọng cười nói, chiếc xe lại lăn bánh.
“Người trên tòa tháp, người phụ nữ mặc đồ đỏ, đúng như trong suy nghĩ của các ngươi, bà ta là người tình cuối cùng của vua Oswald.”
“Jean. Ít người biết được tên đầy đủ của bà ta là Jean Huntingmond.”
“Huntingmond, Bá tước của Karlsbad sao?” Stan lần đầu tham dự vào cuộc nói chuyện.
“Đúng.” Midas gật đầu.
Oskar suy nghĩ một hồi, không thấy được đầu mối gì rõ ràng, lên tiếng hỏi.
“Vua Oswald đ·ã c·hết rồi, người tình của ông ta thì có gì quan trọng nữa?”
“Có một tin đồn.” Midas cười nói.
Hắn thấp giọng nói ra rất nhiều lời, khuôn mặt của Stan và Oskar dần dần hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Trên mặt người đàn ông trung niên còn hiện ra chút hoảng hốt và sợ hãi, hắn đang tự hỏi tin đồn ác ý kia là do kẻ nào gieo rắc, và từ đâu mà đội trưởng Midas nghe được điều này.
Bản thân hắn nghe được rất nhiều thông tin trên đường hành thương, nhưng vẫn chưa từng thấy có kẻ nào to gan nói như vậy.
Midas nói xong thì im lặng, tăng nhanh tốc độ của chiếc xe.
Oskar thì tò mò, nghe xong đầu đuôi hắn vẫn chưa hiểu được vai trò của tất cả mọi người trong câu chuyện này, kẻ nào sẽ là người được lợi?
---
Cảm ơn Nấm và Khôi Nguyên tặng hoa.