Chương 172: Cô đơn
Chiếc xe rời khỏi cổng thành phía đông, đi trên đường, chậm rãi tiến lên.
Oskar ngồi sau thùng xe cùng Stan, nữ tu Anna ngồi ở phía trước cùng với Midas để chỉ đường cho họ.
Người thương nhân cùng vị nữ tu thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, vị nữ tu cũng vui vẻ đáp lại, còn với hai người giúp việc, bà ấy không để ý tới nhiều lắm.
Một người quen giới thiệu Stan cho nàng, và người thương nhân chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ là tự đi một chuyến chuyển số hàng hoá mình muốn quyên góp tới cho tu viện Nữ hoàng Helen.
Anna không tìm thấy lý do để từ chối vì chuyện này khá bình thường, thỉnh thoảng tu viện vẫn nhận được những sự giúp đỡ từ các phu nhân quý tộc và các thương nhân, các hiệp sĩ cũng đôi khi đóng góp cho tu viện.
“Các ngươi đến từ Helmelo?” Anna hơi nghiêng đầu ra sau, hỏi thăm.
“Đúng vậy, ta đã nghe tới tu viện Nữ hoàng Helen lâu rồi, hôm nay mới được dịp viếng thăm, nghe nói tòa tháp Cô Đơn là một kiến trúc rất xinh đẹp và cổ kính.” Stan nói cười.
“Tòa tháp kia cũng không có giống trong lời đồn quý hiếm như vậy, chắc ngươi sẽ phải thất vọng, nhưng có nhiều địa điểm khác trong tu viện có lịch sử lâu đời hơn.” Anna đùa nói.
“Ha ha, dù thế nào thì ta cũng nên đóng góp một chút cho tu viện, các nữ tu đã giúp đỡ gia đình ta rất nhiều, cha ta từng b·ị t·hương trên chiến trường, ông ấy được một nữ tu cứu sống.”
“Vậy sao?” Anna gật đầu.
“Vâng. Tại thành Izhech, con trai ta còn đang theo học một trường do các nữ tu mở, tên nhóc kia đã được giáo dục rất tốt.”
Hai người nói chuyện, thời gian trôi mau, Anna đưa tay chỉ về một ngã rẽ, Midas gật đầu đáp lại rồi điều khiển chiếc xe chạy qua.
Đi theo một đoạn, một mảnh kiến trúc xuất hiện ở trước mặt, đó là một mặt tường đá vuông vức hơi thấp, bao bọc lại một khoảng khu vực rộng lớn, con đường dẫn tới cánh cổng có vài lá cờ trắng tung bay trong gió nhẹ.
Xe dừng lại ở trước cửa, cửa mỗi bên có một người mặc giáp sắt đứng canh giữ.
Hai người họ mang áo choàng trắng, đeo kiếm và cầm khiên, ánh mắt xuyên qua mũ giáp mà đánh giá chiếc xe chở hàng ở trước mặt mình.
Anna nhảy xuống xe.
“Nữ tu.” Một trong hai người canh cổng nói.
“Đây là ngài Stan, ông ta muốn quyên góp cho tu viện, hãy để chiếc xe qua cổng.” Anna từ tốn giải thích nói.
“Vâng.” Người kia lui lại một bước, tránh ra đường đi.
Có vẻ như Anna không phải là một nữ tu bình thường, bà có chút ít tiếng nói trong tu viện này.
Midas quất roi, mấy con ngựa chậm rãi vượt qua cổng đá, tiến vào bên trong.
Vừa vào trong tu viện là một khoảng sân rộng với những bồn hoa xinh đẹp, trong này cũng có nhiều gốc cây xanh cung cấp bóng mát.
Oskar đang đánh giá hai người ở sau lưng, một trong số họ đang đưa mắt nhìn theo chiếc xe.
“Hiệp sĩ dòng Khói.” Âm thanh của Midas vang lên, nhỏ giọng để cho một mình Oskar, người ngồi ngay sau lưng hắn mới có thể nghe được.
“Những chiến binh mạnh mẽ, là v·ũ k·hí trong tay giáo hội.” Midas nói tiếp, chiếc xe lúc này đã dừng lại dưới một gốc cây lớn.
Oskar nhảy ra khỏi xe, đạp chân trên nền đá phía dưới, ngước nhìn lên tán cây, nó xanh tốt và rậm rạp, tràn trề sức sống, sự nóng bức bị tán lá của nó che dậy.
Không gian xung quanh thoáng đãng và yên tĩnh, những kiến trúc bằng đá xen kẽ, các lối đi sạch sẽ và gọn gàng.
Phía xa xa, hắn nhìn thấy những bóng dáng trong bộ đồ màu trắng, kiểu dáng giống với trang phục mà nữ tu Anna đang mặc trên người.
Anna đã bước nhanh lại gần một tòa kiến trúc, nói gì đó với những người ở đó.
Stan và hai người đứng ở chỗ chiếc xe mà chờ đợi.
Không lâu sau, bà ta quay trở lại với một người khác, một nữ tu mặc đồ trắng, che kín mặc mũi, có thể nhìn thấy làn da trắng và đôi mắt xanh lam lộ ra ngoài, nàng mang vẻ tươi trẻ, đôi mắt mang nét thành kính hiếm thấy trên những người phụ nữ thông thường mà Oskar từng gặp.
“Mira sẽ dẫn hai ngươi đến chỗ để đồ.” Anna nói với hắn và Midas.
“Vâng.” Oskar gật đầu.
“Đi thôi, ta sẽ dẫn đường cho ông, ngài Stan.” Anna cười nói, dẫn Stan đi trước.
Oskar đưa mắt nhìn về phía vị nữ tu trẻ tuổi kia.
Midas cũng vậy, hai đôi mắt màu xanh lam chạm vào nhau, Mira tránh đi ánh mắt của Midas, sau lớp khăn che mặt mỏng manh làn da non mềm kia đã đỏ ửng lên.
Đây không phải là lần đầu nàng tiếp xúc với những người từ bên ngoài, nhưng người thanh niên mặc bộ đồ dơ bẩn đứng trước mặt này để nàng cảm thấy có chút khác biệt, Mira ở trong lòng thầm mắng bản thân một câu, xoay lưng đi, che giấu cảm xúc của bản thân mình.
Nhưng rồi lòng lại ý thức được điều gì đó, cảm giác mình quay lưng lại vẫn chưa thoát khỏi ánh mắt kia.
“Mời, mời theo ta, hai vị.” Nàng nhỏ giọng nói, giọng nói trong trẻo như chuông reo kia hơi run lên.
Mira đứng tại chỗ chần chờ trong chốc lát, cảm giác bất an và run rẩy khi không biết có thứ gì đang diễn ra ở sau lưng mình, nàng vừa định quay người, thì một giọng nói trầm thấp ở bên tai vang lên.
“Xin dẫn đường.” Midas mở miệng nói.
“Ừm, vâng, vâng.” Mira vội vã tiến tới phía trước vài bước, sau đó mới nhận ra mình quá kích động, ổn định lại bước chân, bước đi một cách từ từ đều đặn.
“Ha.” Oskar khóe miệng cong lên, trêu chọc đội trưởng của mình.
Midas cười khổ, nụ cười trên khuôn mặt có một xíu cứng ngắc, đôi chân bước tới, theo ngay sau lưng Mira.
Họ đi dọc theo lối đi nhỏ, sâu vào trong tu viện, thỉnh thoảng đi ngang qua những nữ tu khác, dường như ở nơi này ngoài hiệp sĩ dòng Khói thì chỉ có nữ tu.
Các nữ tu chỉ đứng ở phía xa đánh giá bọn hắn, sau đó không còn quan tâm tới nữa.
Nàng tu sĩ trẻ tuổi mất một lúc lâu mới bình phục lại được tâm tình của mình, hai người sau lưng im lặng không nói chuyện, nàng cũng có một khoảng trống để tỉnh táo lại.
Cảm giác có chút mất mặt, cảm giác có chút tội lỗi, cảm giác có chút suy nghĩ nhiều, Mira hít sâu một hơi, dừng bước ở trước một cánh cửa nhà kho.
“Xin đặt chúng ở bên trong.” Lần này giọng nói vẫn trong trẻo, nhưng kiên định và vững vàng hơn.
Tuy vậy, ánh mắt vẫn bâng quơ đảo đi những nơi khác, không dám đối diện với Midas nữa, giống như nai nhỏ tránh xa thợ săn, sợ trái tim bị đoạt mất.
Oskar và Midas đi vào bên trong, tìm tới chỗ đặt lương thực, đem hai túi lớn để xuống, sau đó họ lại bắt đầu một vòng chuyển đồ mới.
Ba người đã dần dần quen thuộc với sự có mặt của nhau, đúng hơn là Mira và Midas, bản thân Oskar thấy hắn giống người thừa trong nhóm, người thanh niên giữ im lặng, tránh phá vỡ bầu không khí đang có vẻ cân bằng này.
Midas không quá quan tâm, trong đầu đang suy nghĩ về những chuyện khác.
Ánh mắt hắn lướt qua không gian nơi này, thỉnh thoảng nhìn kỹ những người nữ tu xuất hiện trong tầm mắt của mình.
Không giống với Oskar tò mò quan sát, cảm thấy mọi vật xung quanh đều mới mẻ, từ bầu không khí tới lối kiến trúc.
Hắn có tính mục đích hơn, tập trung ánh mắt của mình vào một vài sự vật cụ thể.
Mira đi ở phía trước, không nhận ra sự khác thường của Midas, nàng vẫn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Nhưng Oskar thì khác, hắn nhận ra đội trưởng của mình có chút nôn nóng, có vẻ như thứ gì đó trong tu viện này khá quan trọng với Midas.
Vào lượt thứ sáu, số hàng hóa trên xe đã giảm đi rất nhiều, chỉ cần một chuyến cuối cùng là bọn họ sẽ đưa hết hàng hóa vào kho.
Trên đường trở lại xe, Midas bỗng dừng bước.
Oskar lập tức dừng lại cạnh hắn, Mira thì đi ra một đoạn mới phát hiện chỉ còn lại tiếng bước chân của mình, nàng quay lại, thấp giọng hỏi.
“Có chuyện gì vậy?”
Midas lấy lại tinh thần, tay chỉ vào một tòa kiến trúc, quay đầu hỏi:
“Đó là tháp Cô Đơn sao?”
---
Cảm ơn Khôi Nguyên tặng hoa.