Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 16: Rachdale




Chương 16: Rachdale

Trong một trang viên cách Rachdale không xa ở phía đông, trong một phòng họp kín, một nhóm người đang ngồi quanh bàn nói chuyện.

Nhìn kỹ có thể nhận ra bên trong có phu nhân Miriam, Tử tước Bertram, bọn họ đang bàn bạc về việc giành quyền thừa kế.

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một người vội vã đi vào phòng, Miriam nhận ra đó là hiệp sĩ Nelson, cô không hiểu rõ tại sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này.

Nelson đi ngang qua đám người, đến bên cạnh Miriam, “Phu nhân, ta có một tin tức cần báo cho cô.”

Nelson cúi đầu nói, “Có người nhìn thấy một đội kỵ binh giáp đen t·ấn c·ông đoàn xe ngựa của tiểu thư Elena.”

Miriam nghe vậy sửng sốt, sau đó bộc lộ vẻ tức giận, “Josiah, hắn làm sao dám, Elena đâu rồi, nó có làm sao không?”

“Có vẻ như xe ngựa đã kịp trốn vào pháo đài Haarton.”

Nghe thấy con gái không bị tổn thương, Miriam nhẹ nhàng thở ra, hơi yên tâm, bên cạnh Bertram cũng bớt đi vẻ lo lắng, hắn mở miệng nói:

“Chúng ta mau đi Haarton, bảo đảm Elena được an toàn.”

“Không, chúng ta phải về Rachdale, nếu Josiah đã ra tay với Elena, hắn hẳn đã có dự định đoạt lấy Rachdale bằng vũ lực.” Miriam nói, ra quyết định.

Những người trong bàn lúc này đang muốn đứng dậy, đột nhiên lại có người tiến vào phòng, nhìn thấy người này Miriam ngạc nhiên, “Charley, ngươi làm sao lại đến đây, ngươi không phải…”

Nói đến đây, Miriam ngừng lại, dường như nghĩ đến điều gì, nhỏ giọng hỏi: “Rachdale, làm sao rồi?”

Charley trên mặt còn mang theo máu tươi, hắn thở gấp vài hơi, nói ra đáp án khiến mọi người đều kinh sợ: “Phu nhân, Rachdale đã bị đoạt mất, ta cùng vài người chạy trốn khỏi thành.”

Bertram vẻ mặt trở nên âm trầm, la lớn thúc giục mọi người: “Mau rời khỏi nơi này, binh lính của Josiah lúc nào cũng có thể tới đây.”



Miriam cứ như vậy ngơ ngác được vài người nâng đỡ rời khỏi phòng, leo lên xe ngựa, đoàn người tứ tán chạy đi.



Hai giờ trước, thành Rachdale, cổng thành phía bắc, Harvey như mọi ngày đang đứng trực tại trên tường thành.

Đoàn đưa tang Bá tước Murden chắc cũng sắp trở về, hắn thầm nghĩ.

Phía cầu thang đột nhiên đi lên một nhóm người, Harvey nhận ra kia là Tử tước Josiah, còn có ngài Edgar, đội trưởng trấn giữ cổng thành ngày hôm nay.

Hắn đi lại gần, cúi đầu chào Tử tước, sau đó nói với đội trưởng: “Ta nhớ còn chưa đến giờ thay ca trực?”

“Đứng sang một bên đi Harvey.” Người trung niên Edgar nói với thuộc hạ của mình.

Bỗng nhiên, đám binh lính trên tường thành xôn xao, chỉ trỏ về hướng đông bắc, Harvey nhìn lại, chỗ đó đang bốc lên bụi mù, càng ngày càng nhiều.

Từng bóng người dần dần hiện ra ở đường chân trời, kia là một đội quân, toàn bộ đều là kỵ binh, cưỡi ngựa phóng nhanh, loáng thoáng có thể nhìn thấy những lá cờ màu đỏ bay phất phới trong gió.

Harvey sắc mặt biến đổi, quay người đối Josiah quát lớn: “Ngươi muốn làm gì, đánh chiếm thành Rachdale sao, ngươi muốn…”

Lời nói của hắn đứt đoạn ngừng lại ở đó, bởi vì lúc này một thanh kiếm đã đâm xuyên qua lưng của hắn, mũi kiếm từ trước ngực chui ra, mang theo từng dòng máu tươi tuôn trào ra, theo sau lưng Edgar rút kiếm, Harvey cũng té ngã trên mặt đất, không động đậy nữa, xem ra đ·ã c·hết hẳn.

Edgar đưa mắt nhìn chung quanh, đám binh lính hoảng sợ nhìn xem đội trưởng của mình.

Josiah la lớn: “Thành Rachdale theo quyền thừa kế thuộc về ta, Josiah Murden, tất cả mau bỏ v·ũ k·hí đầu hàng, thề trung thành với ta, kẻ phản kháng sẽ phải c·hết.” Giọng nói vị Tử tước vang lên trên tường thành.

Trong thành bắt đầu vang lên tiếng chém g·iết, hỗn loạn bắt đầu xảy ra, cổng thành phía bắc thất thủ đầu tiên, đội kỵ binh phương bắc nhanh chóng vượt qua cổng thành.

Từ cổng phía bắc, là con đường chính nối thẳng đến lâu đài, tòa lâu đài rất nhanh cũng bị chiếm đoạt, ngoài một số nhóm nhỏ ra sức chống trả, họ là những người trung thành với phu nhân Miriam, phần lớn người mau chóng tiếp nhận Josiah trở thành lãnh chúa mới của mình.



Sau khi thành Rachdale b·ị đ·ánh chiếm, chậm hơn đội kỵ binh khoảng một giờ, số lượng lớn bộ binh cùng cung thủ cũng đến nơi, nhanh chóng tiến vào chiếm giữ các nơi trong thành.

Josiah ngồi trong sảnh chính của lâu đài, lắng nghe đám thuộc hạ báo cáo tình hình, ngoài cửa đi vào một tên lính, kia là một trong các cận vệ của hắn, Basil.

Basil đi đến bên bàn, đứng im chờ đợi những người khác nói xong, mới nói.

“Tử tước, không bắt được tiểu thư Elena.”

Josiah không nói chuyện, nhìn chằm chằm hắn, Basil trên trán chảy xuống mồ hôi, yếu ớt nói, “Bọn họ chạy trốn đến một pháo đài nhỏ ở phía nam, pháo đài Haarton.”

Josiah cũng không trách tội thuộc hạ của mình, hơi suy nghĩ một chút, truyền xuống mệnh lệnh.

Theo mệnh lệnh truyền đi xuống, một đội quân rất nhanh từ cổng phía nam đi ra, đội quân hỗn hợp có cả kỵ binh, bộ binh và cung thủ, trong đó kỵ binh chỉ chiếm số ít.

Mục tiêu của bọn hắn rất rõ ràng, chính là pháo đài Haarton.



Pháo đài Haarton, đây là một tòa pháo đài hình tròn xây dựng trên một quả đồi, bức tường sừng sững của pháo đài được xây bằng đá, lối ra vào duy nhất là một cánh cổng lớn xoay về phía nam.

Trong một căn phòng bên trong pháo đài, một người đàn ông lớn tuổi đang nhìn đã ngủ say Elena, một lát sau ông ta đi ra khỏi phòng.

Người đàn ông lớn tuổi nhìn các cận vệ của mình, nói: “Chúng ta không được để tiểu thư rơi vào tay Josiah, hãy chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến sắp tới.”

Đám lính ngay lập tức đáp lời, sau đó chia ra rời đi, các đội lính phòng giữ được huy động tiến lên tường thành ngay trong đêm, bọn hắn sẽ làm tất cả để giữ vững tòa pháo đài này.



Sáng sớm, một người lính vừa leo lên tường thành thay ca, vừa ngáp dài chưa kịp suy nghĩ gì, liền hoảng sợ nhìn về phía bắc, nơi đó không biết lúc nào đã thêm ra một đống lớn người, những người kia đã cắm trại cách đó không xa, vừa chờ rạng sáng liền hành quân tiến về phía pháo đài.

Chuông báo trong pháo đài rất nhanh được kéo vang, đánh thức tất cả mọi người ở bên trong.



Phía nam sông Venset, một chiếc xe ngựa vừa vượt qua cây cầu đá bắc ngang sông, đi tới đầu phía nam của cây cầu.

Chiếc xe ngựa dừng lại, vải màn bị kéo lên, bên trong lộ ra bóng dáng một người phụ nữ, chính là phu nhân Miriam, cô giọng đầy lo lắng nói.

“Chúng ta phải mau chóng quay trở lại, Haarton sẽ không giữ vững được quá lâu.”

Cưỡi ngựa đi ở bên cạnh chính là Bertram, hắn mở miệng trấn an người mẹ vợ của mình.

“Đừng lo lắng, q·uân đ·ội của ta đã được tập hợp, nếu Josiah muốn dùng tới vũ lực, ta sẽ đoạt lại Rachdale bằng kiếm và máu.”

“Hiện tại chúng ta phải mau chóng đi đường, có vẻ như Tithega cũng không chào đón chúng ta, đám binh lính trong trấn dường như bận rộn hơn mọi khi, bọn hắn có vẻ đã nhận được mệnh lệnh gì.” Bertram thúc giục nói.

“Đi thôi.” Miriam lại đưa mắt nhìn về phía bắc, sau đó lui vào trong bóng tối của xe ngựa, hai tay ôm chặt bình tro cốt, màn che hạ xuống.

Đoàn xe ngựa lại tiếp tục nhanh chóng chạy về phía phương nam.



Phía đông thành Arcop, Oskar chui ra khỏi lều vải, vươn vai ngáp một cái.

Hắn đi đến bên cạnh thùng nước, bụm lấy nước rửa qua mặt mũi, sau đó hoạt động một chút tay chân.

Ngày hôm qua doanh trại đã được chuyển dời về ngoài thành phía đông, cách tường thành không quá xa, dưới tường thành, lúc này từng cái lều vải đã được dựng lên, lít nha lít nhít gần ngàn cái, theo đám người tỉnh dậy trong doanh trại tiếng cười nói dần vang lên.

“Keng keng keng.”

Một người lính cầm chiêng gõ vang, đánh thức đám người, trong miệng còn la to: “Tập hợp, tập hợp.”

Từng đội binh sĩ mau chóng nối đuôi ra ngoài, mấy tên còn đang ngủ say chưa tỉnh cũng bị đồng đội kêu dậy, đám người nhanh chóng xếp thành từng hàng ở phía trước doanh trại trên một mảnh đất trống.