Chương 169: Breiter
Dưới tấm vải bạt là những rương gỗ, chúng bị đậy kín, không có khóa, Midas lật lên một cái nắp rương, bên trong lại là một lớp vải dày khác.
Sau khi lớp vải dày này bị lật ra, cuối cùng cũng để lộ vật ở bên dưới, những thanh kiếm, làm bằng thép sáng bóng, mang màu sắc lạnh lẽo của kim loại, kích thước đều đặn, mới mẻ, có vẻ như vừa được rèn đúc xong không bao lâu, và tất cả sinh ra từ một lò rèn lớn nào đó.
Với số lượng cỡ này, đống v·ũ k·hí chắc chắn phải có nguồn gốc từ vài công xưởng của quý tộc, không nghi ngờ gì trong đó có nhà Newham thành Breiter.
Oskar híp mắt, người bình thường sẽ nghĩ tới nhiều thứ khi đi tiếp nhận đống hàng hóa này, có lẽ là hàng b·uôn l·ậu, gia vị hay thứ gì đó đắt tiền, hoặc là thứ gì đó có lai lịch không rõ ràng, những vật vô chủ không thể để lộ ra ánh sáng, hoặc là v·ũ k·hí.
Lượng lớn v·ũ k·hí như thế này, không phải là thứ mà một thương hội bình thường có thể mua sắm được, trên một chiếc xe có nhiều rương gỗ, và có tới mười xe hàng đầy.
Nếu không muốn nói không có gì mờ ám là không thể nào, một thương hội của xứ Loshek, đến một tòa thành xứ Nanieg để mua sắm hàng hóa, không, đúng hơn là tiếp nhận hàng hóa, bọn hắn đâu có giao tiền.
Midas mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ vào thân kiếm kia, rồi nhanh chóng thu tay lại, giống như muốn xác nhận một lần cuối cùng mà thôi.
Những người phu xe dường như đều đã hiểu rõ vật mình vận chuyển, họ không mấy bất ngờ, mỗi người đều im lặng và tuân theo mệnh lệnh của vị đội trưởng, giống như trở thành một thành phần của hội lính nỏ như vậy.
Trong số những người ở đây, có lẽ kẻ ngạc nhiên nhất là Noah, nhưng hắn cũng không nói ra, chỉ là đem tất cả đặt trong đáy lòng mà suy nghĩ cân nhắc, chờ đợi nói riêng thắc mắc của mình cùng Oskar.
Midas úp lại nắp rương nói: “Đi thôi.”
Và mọi người lên đường.
Đoàn xe lại tiến lên, Midas dường như hoàn thành một việc quan trọng, trong lòng nhẹ nhàng hơn một chút, ban đầu đây chính là mục đích chính yếu nhất của chuyến đi lần này.
Lượng lớn v·ũ k·hí để trang bị cho q·uân đ·ội.
Nhìn vào số lượng kia thì đủ biết chúng không chỉ dùng để trang bị cho hội lính nỏ, đội của Midas chỉ có một trăm người, đó là những vật phẩm đủ để trang bị cho một đội quân nhỏ.
Midas đi song song với Oskar, mắt của người đội trưởng hơi lơ đãng, suy nghĩ về những gì mình nghe được từ miệng tên kia, một chút thông tin vụn vặt, một phương hướng không rõ ràng, nhưng cũng đủ để mình xác định rõ ràng hơn một số chuyện.
Hắn ngẫm nghĩ đôi chút, mọi chuyện đúng là như vậy thật sao?
Lời của kẻ phản bội thì không quá đáng tin, dù rằng đó là những lời tên kia lặp đi lặp lại hàng chục lần, chỉ cầu mong cho lưỡi dao rời khỏi thân thể mình, để máu thịt có một khoảng nghỉ, một chút xíu yên bình.
Nhưng ai biết được, có lẽ tên kia thật sự rất trung thành với lãnh chúa của mình và dùng cả mạng sống để bảo vệ cho lợi ích của hắn ta thì sao?
Midas không biết được, cũng không cần biết rõ, hắn chỉ biết một điều, nếu như việc kia là thật, vậy mình cũng nên đến chỗ kia một chuyến, xác nhận một số chuyện, ít nhất cũng phải nhìn thấy người kia một mặt.
Nếu chuyện kia là thật, thì vương quốc này có lẽ đang đứng trước một nguy cơ, ẩn giấu tiềm tàng bên dưới mặt nước yên bình, không biết lúc nào sẽ bộc phát, như một ngọn núi lửa chìm đắm dưới đáy đại dương, ngày thường trông vô hại, không ai nhìn thấy được.
Nhưng khi nó nổi giận, cơn thịnh nộ của nó không chỉ gây ra đ·ộng đ·ất, mà còn nhấc lên ngập trời sóng lớn, đập tan những thứ trên đường đi, tất cả những thứ cản đường nó.
Hòa bình rốt cuộc sẽ kéo dài được bao lâu?
Hay chính hắn sẽ là người đánh vỡ nó, đưa đất nước này bước vào một giai đoạn mới, một trang sử mới, nơi mà kẻ thống trị sẽ bị thay đổi, quý tộc sẽ bị g·iết c·hết, binh lính tàn sát nhau trên chiến trường, dân chúng lâm vào thống khổ lầm than.
Bọn họ đi thêm một lúc, và đoàn xe của thương đội cũng xuất hiện ở trước mặt, tất cả những người trong nhóm đều không nói nhiều về đống hàng hóa mới xuất hiện, về những thứ ở trên xe.
Những người lính nỏ khác tò mò, có người đưa mắt nhìn Oskar và Noah, những người quen thuộc họ quen thuộc và dễ mở lời nói chuyện, nhưng hai người không đáp lại.
Stan chạy tới, chào hỏi vị đội trưởng.
Hai người nói với nhau vài câu, Midas dường như vừa quyết định thứ gì trên đường về, nói một tràng dài với người phụ trách của thương đội.
“Vâng, khi đến thành Breiter ta sẽ đi dò hỏi, chắc sẽ không quá khó khăn đâu.” Stan gật gù nói.
Midas gật đầu, nhìn qua mấy chiếc xe ngựa kia, nói với Victor: “Ngươi cùng với năm mươi người ở lại nơi này, tìm một ngôi làng hay quán trọ mà nghỉ ngơi, tại trên đồng hoang cũng được, đóng trại và canh giữ số hàng hóa, chúng ta sẽ đem chúng theo trên đường trở về.”
Hắn không muốn để những chiếc xe này mạo hiểm trở về Breiter, nếu có kẻ nào đó nhận ra đây là những chiếc xe đã rời đi lúc sáng thì không hay ho lắm, hắn không thích có bất ngờ xảy ra, mình gây ra bất ngờ cho kẻ khác thì được.
Victor cúi đầu đồng ý.
“Ngươi cũng ở lại đây hỗ trợ hắn, Job.” Midas lại mở miệng nói.
“Vâng, thưa ngài.” Người thanh niên này có lẽ là thủ lĩnh của nhóm người do Leslie đưa tới cho Midas.
Oskar đang đứng ở phía bên kia, tập trung đám lính nỏ lại, phân chia bọn hắn ra làm hai, kể cả những người lính cầm khiên cũng vậy.
Một nửa bọn họ phải ở lại nơi này, đầu tiên hắn cho mọi người tự nguyện, có những người không thích đi đường, muốn ở yên một chỗ trong thời gian lâu thì lập tức đồng ý.
Bọn hắn là những kẻ ít tiêu phí, ít ăn uống chơi bời trong các quán rượu, thường tiết kiệm số tiền mà mình dành dụm được, hay đơn giản bọn hắn là những người lười biếng.
Đợi không còn ai tự nguyện tham gia nữa, Oskar phát hiện vẫn còn thiếu một số người, hắn lựa chọn ngẫu nhiên trong đám người còn lại, cuối cùng cũng góp đủ số lượng.
Vậy là năm mươi tên lính nỏ cùng mười người từ đoàn xe mới sẽ mang theo đống v·ũ k·hí dừng lại ở nơi này.
Phân công xong xuôi, Oskar chạy tới chỗ Midas.
“Ổn thỏa rồi.” Hắn nói, những công việc như phân công công tác hay huấn luyện trong ngày bây giờ được người đội trưởng giao lại cho hắn, người thanh niên đội phó này đã quen thuộc hơn khi vừa khởi hành rất nhiều.
Hắn tạo dựng nên một chút uy nghiêm trong hàng ngũ những người ở đây, ít nhất hiện giờ không có kẻ nào dám trái lệnh hay cãi lại hắn.
“Vậy chúng ta lên đường thôi.” Midas gật đầu.
Đoàn xe tiếp tục chuyển bánh.
Jaxton giờ hoạt động một mình, cùng bốn người trinh sát khác tách nhau ra chạy ra ngoài dò đường, bọn hắn phải cẩn thận hơn khi mà số lượng lính thủ vệ của đoàn xe giảm xuống một nửa, dù rằng nơi này đã gần tới Breiter.
Nhưng ai biết có hay không xuất hiện đám c·ướp nào điên cuồng tới mức chặn đường c·ướp đoạt tại đây.
Đám lính nỏ cũng có chút khẩn trương, bọn hắn cầm lên nỏ, không bỏ mặc nó trên xe hàng như trước đó nữa, trải qua trận chiến lần trước, bọn hắn hiện tại đã không cần người nào nhắc nhở, luôn luôn đi gần với đống trang bị của mình, để có thể cầm chúng lên bất cứ lúc nào, sẵn sàng đối mặt với kẻ địch bất cứ thời điểm nào.
Hai bên đường, những ngôi nhà dần nhiều hơn, từng mảng đồng ruộng xuất hiện, vài đàn gia súc được dân chúng chăn nuôi tụ tập ở phía xa xa.
Đến giữa trưa, cuối cùng bọn hắn cũng tới được mục đích.
Oskar nhìn xem con cò vàng trên lá cờ màu xanh biển, lẩm bẩm:
“Breiter.”
---
Cảm ơn Khôi Nguyên tặng hoa.