Chương 168: Thứ gì
“Aaaaaa!!!”
Trong khu rừng, Oskar đứng dưới một gốc cây, một tay chống đỡ thân cây, thỉnh thoảng quay đầu nhíu mày nhìn về một phương hướng.
Victor và Midas đang ở phía bên kia.
Bên đó đang liên tục truyền tới từng tiếng la hét đau đớn, tiếng thét gào để phát tiết cảm xúc sợ hãi và cơn đau của máu thịt.
Oskar lắng tai nghe.
Đó là giọng của một người đàn ông, qua tiếng kêu thì không lớn tuổi lắm.
Vậy ra món hàng trên chiếc xe cuối cùng là một người sống, một kẻ được đưa tới để chịu sự t·ra t·ấn dằn vặt, không biết ai là người ra tay, nhưng Oskar khó có thể tưởng tượng ra hình tượng của họ lúc này được.
Ngày thường trông đội trưởng Midas và người lính trinh sát Victor đều không mang theo dáng vẻ dữ tợn và vẻ ngoài ác độc, họ dũng mãnh thiện chiến, nhưng giống chiến binh hơn là kẻ hành hình.
Nhưng hôm nay khi họ ra tay, kể cả không ra tay mà đứng bên cạnh chứng kiến cảnh tượng kia, điều này cũng thực sự khiến cho Oskar phải bất ngờ.
Ban nãy hắn cũng ở bên kia, khi chiếc xe ngựa được mở ra, Oskar nhìn thấy ánh mắt của Midas nhìn về phía mình, hắn đọc hiểu ánh mắt kia.
Hắn biết người đội trưởng dường như chưa sẵn sàng để hắn biết một số chuyện.
Oskar ngoan ngoãn rời đi, cũng không để lòng tò mò của mình quấy phá, bầu không khí lúc đầu là yên tĩnh.
Khu rừng vẫn bình yên trong tiếng kêu nhỏ của động vật, ánh nắng vung vãi xuống nền cỏ trên đất, chiếu rọi xuyên qua nhưng phiến lá cây, một ngày tràn ngập sức sống thiên nhiên vừa bắt đầu trong khu rừng nhỏ này.
Sau đó là một tiếng hét to, có vẻ như hai người họ ra tay rồi, tên kia la lên, giọng mang theo nức nở, “Ta không biết! Ta không biết gì cả!”
Hắn nhanh chóng kêu la thảm thiết hơn, và có vẻ như người đối diện chẳng tin tưởng mấy với những lời hắn vừa thốt ra.
Sau đó lại là…
“Đừng, xin đừng!” “Làm ơn đi.” “Xin hãy tha cho ta.” “Các ngươi rốt cuộc là ai?” “Biết ta là ai sao?” “Đừng mà!!” “Xin lỗi.” “Không!!!”
Mỗi chuỗi những lời nói lúc to lúc nhỏ, mang theo đủ loại cảm xúc.
Hoặc trong lòng còn ẩn chứa may mắn, hoặc yếu đuối cầu xin sự tha thứ, hoặc bỗng chợt tức giận nổi điên, rồi tuyệt vọng lôi kéo thân phận, tiếp đó là mất hết can đảm xin tha, cuối cùng chỉ còn lại có tiếng máu thịt đang ríu gào, cơn đau đã xâm chiếm tâm trí.
Âm thanh lạ lẫm xuất hiện trong khu rừng, cảm xúc ẩn chứa trong đó làm bọn thú nhỏ im tiếng, cành cây cũng có vẻ vắng lặng hơn, ánh nắng kia mất đi độ ấm, sự ồn ào bất chợt lại mang tới một khoảng lặng thinh cho khu rừng.
Giọng nói kia nhỏ dần, có lẽ là sức lực đã cạn, hay tên kia cuối cùng từ bỏ chống trả, từ bỏ níu kéo hi vọng, từ bỏ lòng tin của bản thân, từ bỏ lòng trung thành với chủ nhân.
Đến cuối cùng thì Oskar chỉ thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng rên rỉ.
Chừng một giờ sau, Oskar không biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy chuôi kiếm, mặt mang vẻ nghiêm túc và có chút căng thẳng.
‘Rắc!’
Oskar quay người.
Hắn hơi giật mình khi tiếng cành cây khô bị đạp gãy vang lên sau lưng mình.
Là Midas và Victor trở lại đây, hai người đang đi chậm rãi tới bên này.
Người trước thì vẫn giống như lúc đầu, khuôn mặt cũng không hề thay đổi, cảm xúc vẫn ổn định bình thản, nụ cười nhàn nhạt hiện ra trên khuôn mặt bị che lấp phần lớn dưới mái tóc màu đen quạ.
Người sau thì đầu đổ mồ hôi, trên mấy sợi tóc dính lấy mấy giọt mồ hôi lóng lánh dưới tia nắng, hơi thở của hắn nặng nề, không khí quanh người dường như bị đốt nóng lên.
Oskar quan sát thêm, thấy rõ máu tươi dính trên quần áo người lính trinh sát, những giọt máu văng bắn tung tóe tạo nên những hình thù quái dị, có một vài giọt còn đọng trên khuôn mặt kia, hai bàn tay như vừa nhúng trong chậu máu lấy ra, một lưỡi dao cùn bị hắn cầm trong tay, cũng nhuộm kín máu tươi.
Vậy người ra tay là Victor.
Không biết là bởi vì hắn người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này, hay người đội trưởng không muốn làm bẩn tay và quần áo của mình.
Oskar nuốt một ngụm nước miếng, có vẻ như không có bất cứ công việc nào là dễ dàng, ngay cả không bước lên chiến trường thì nguy hiểm cũng rình rập mọi nơi, thử thách cũng nối liền nhau xuất hiện.
Hôm nay hắn học thêm được một chút kiến thức, những kiến thức hắn chưa được dạy dỗ.
Người thanh niên hít sâu một hơi.
Khi Midas bước tới gần, hắn cũng chú ý tới tay cầm của Oskar, liếc qua.
Người đội phó nghiêng đầu nhìn tay trái của mình, chậm rãi buông ra chuôi kiếm, rồi nhìn về phía đội trưởng.
“Ngươi chờ đợi lâu sao, chúng ta tốn nhiều thời gian với tên kia hơn là ta nghĩ.” Midas thấp giọng nói.
“Không sao, đây là bổn phận của ta.”
Sau đó hắn lại đưa tới cho Victor một cái nhìn, người sau gật đầu đáp lại, cảm xúc dường như vẫn chưa thoát ra khỏi sự việc lúc nãy, cặp mắt hơi âm trầm, bước qua người Oskar đi tới chỗ con ngựa, lấy xuống túi nước, thấm ướt khăn từ từ lau chùi thân thể và mặt mũi.
Midas nhìn bóng lưng của Victor, quay sang nói với Oskar, “Ngươi đi qua giúp Job tháo hai con ngựa ra, mang chúng đi, còn thùng xe thì bỏ lại trong khu rừng này.”
“Vâng.” Oskar gật đầu, tiến bước đi tới, lại gần chỗ kia, nơi chứa đựng nỗi thống khổ của người lạ mặt, không biết do tâm lý hay tán cây dần dày hơn, nhưng hắn cảm thấy càng đi tới gần, bầu không khí càng nặng nề, không gian u ám và tĩnh lặng hơn.
Không mất quá lâu là hắn đã tới được bên kia, thấy Job đang đá vào cánh cửa của thùng xe, nhưng nó vẫn chưa khép kín, có thứ gì đó làm nó kẹt lại, một vật gì đó.
Hay một người nào đó!
Oskar thấy được một phần thân thể của người kia qua khe hẹp, bước nhanh tới, đưa tay giúp Job đè chặt lại cánh cửa, người sau hướng hắn gật đầu một cái, cuối cùng cánh cửa cùng khép kín lại.
Job trên tay đã cầm sẵn ổ khóa, hắn khóa lại cửa xe, để nó bị khóa kín như lúc ban đầu.
Oskar lui lại một bước, hít sâu một hơi, cảm thấy nó sẽ chẳng bao giờ có thể trở lại như ban đầu, nếu không muốn nói tới vũng máu chảy đầy ở dưới đất, từng giọt từng giọt máu tươi còn đang tí tách nhỏ xuống, máu tươi chưa kịp thấm hết vào mặt đất, những ngọn cỏ biến đổi máu sắc, tiên diễm và xinh đẹp, rùng rợn và đáng sợ.
Hai người không nói chuyện, chờ khóa kín cửa sau, Job và hắn tháo ra dây buộc hai con ngựa kéo xe.
Job im lặng không nói gì, có vẻ cũng chưa lấy lại tinh thần.
Oskar chậm rãi vuốt ve cổ, an ủi con ngựa, nó có vẻ bất an, xao động và mất bình tĩnh.
Cả đồng bạn của nó cũng vậy, chúng nó đã phải chứng kiến một thứ khó coi.
“Sẽ ổn thôi.” Oskar thì thầm vào tai nó.
Hai người dắt ngựa đi trở ra, lúc này Victor đã rửa sạch sẽ v·ết m·áu, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện những vết tích trước đó, như những giọt máu bắn vào phần cổ áo, máu tươi trong kẽ ngón tay chưa được rửa sạch, máu dính trên hai tay áo dù cuốn lên nhưng vẫn có thể phát hiện được.
Dòng nước mát làm nguội đi cái đầu nóng của Victor, khuôn mặt kia bớt đi vẻ dữ tợn, nhiều hơn một chút quen thuộc.
Bốn người bốn ngựa rời đi khu rừng, đi ra một hẻm núi, trên đất vẫn còn in vết bánh xe của đoàn xe đi trước.
Bốn con ngựa phi nhanh, khoảng một giờ sau, bọn họ đuổi kịp đoàn xe ở lối ra, mấy chiếc xe vẫn đang chậm rãi di chuyển dưới sự chỉ huy của Noah và mấy người lính trinh sát.
Khi đã bắt kịp, Midas ra hiệu cho đoàn xe dừng lại, đến gần một trong những xe hàng.
Oskar nhảy xuống ngựa, đi tới gần, người đội trưởng đang tháo ra sợi dây buộc tấm bạt che, nhìn Oskar cười một cái, liếm môi, “Để xem bọn hắn chuẩn bị thứ gì cho chúng ta.”
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.