Chương 170: 1000 năm
Thành Breiter.
Lãnh địa của gia tộc Newham.
Khi chuyến đi này bắt đầu, bọn hắn khởi hành từ Loshek, và đây chính là mục đích của chuyến đi, đây chính là điểm đến đã được định sẵn, những tòa thành trấn hay làng mạc mà bọn hắn ngang qua chỉ là thuận đường mà thôi.
Cũng giống như lời trước đó đã nói, đúng là thương đội bán đi rất nhiều hàng hóa tại trong tòa thành này, những hợp đồng mua sắm đã được ký kết từ trước, Stan lần lượt giao hàng hóa cho các cửa hàng trong thành, giảm bớt số lượng xe hàng trong thương đội xuống năm chiếc.
Oskar liếc mắt nhìn người phụ trách đang cùng một chủ cửa hàng nói chuyện, lòng thì biết đây không phải là sự thật.
Có lẽ Breiter đúng là đích đến, nhưng không phải là tại nơi này, trong khu chợ hay trên những đường phố này, mà là ngoài kia, trong vùng đất hoang dã, trong khu rừng nhỏ xanh tươi.
Hàng hóa mà bọn hắn cần chính là những xe hàng chất đầy v·ũ k·hí kia, cũng là chiếc xe chở theo một người với thân phận chưa biết rõ kia, kẻ đã bị t·ra t·ấn và g·iết đi.
Noah hiện tại cũng hiểu một phần, hắn im lặng, không nói nhiều.
Trong tòa thành này, hành trình của bọn hắn khá bình thường, gần giống với những tòa thành mà bọn hắn đã đi qua.
Midas đội mũ trùm, lười biếng đứng dựa vào vách tường, ngáp dài một cái, hắn xem ra khá chán ngán với công việc mua bán của thương đội.
Lần này, tất cả bọn hắn đều vào trong thành, với hơn sáu mươi người, đám lính của thành Breiter có chút cảnh giác với những kẻ mang theo v·ũ k·hí này, năm mươi tên lính vũ trang cũng không phải là số ít nếu muốn gây ra một cuộc nổi loạn.
Thỉnh thoảng trên đường phố vẫn có lính tuần tra đi ngang qua, đưa mắt nhìn vào những kẻ lạ mặt này, đảm bảo bọn hắn sẽ không gây sự hay quấy phá gây ảnh hưởng đến trật tự.
Thương đội cũng không tập trung một chỗ, Stan giao phó công việc cho mấy tên thuộc hạ của mình, để bọn hắn chia ra đi buôn bán mua sắm hàng hóa với những cửa hàng khác ở trong thành.
Giữa trưa, Stan thở dài một hơi, hắn vừa giao xong một đơn hàng lớn, gật đầu chào người chủ cửa hàng một lần cuối rồi trở lại nơi người đội trưởng đang đứng.
“Xong xuôi rồi sao?” Midas lơ đãng hỏi.
“Vâng, không còn việc gì cho chúng ta ở đây nữa rồi.” Stan gật đầu nói.
Midas rời lưng khỏi bức tường, phủi phủi vai áo, “Kiếm một chỗ ăn trưa thôi, ngươi biết quán rượu ở đâu sao?”
“Để ta dẫn đường.” Stan nhảy lên một xe hàng trống không, ra hiệu cho người đánh xe điều khiển xe ngựa, có mấy người lính nhảy lên thùng sau xe, chia ra ngồi ở hai bên, chiếc xe lăn bánh chạy ở phía trước dẫn đường.
“Đi thôi.” Midas quay đầu nói, hắn leo lên ngựa, Oskar và Noah cũng vậy, mấy người cưỡi ngựa đi ở phía sau xe.
Sau lưng họ là khoảng mười mấy người lính cùng hai chiếc xe hàng khác, đoàn người di chuyển qua các nẻo đường trong thành Breiter.
Không lâu sau đó, bọn họ dừng lại ở ngoài một quán rượu.
Tất cả mọi người đi vào bên trong, Oskar liếc mắt không gian một chút, chọn lấy một cái bàn ngồi xuống.
“Đem thêm bàn gỗ ra đây, bọn ta có hơn hai mươi người.” Người đội phó nói với tên phục vụ.
“Vâng.” Tên kia nhanh chóng rời đi, không lâu sau, hắn cùng vài người mang thêm hai cái bàn ra, đặt sát với mấy cái bàn có sẵn ở đó, bây giờ thì đã đủ chỗ ngồi cho tất cả mọi người.
Stan phụ trách gọi thức ăn, đám người bắt đầu thỏa thích ăn uống, uống một chút rượu mật ong, thưởng thức vài món ngon, lấp đầy bao tử của mình.
Mấy nhóm người khác sau đó cũng đến tụ hợp, có lẽ Stan đã sai người đi báo cho họ, phần lớn không gian trong quán rượu dần bị chiếm cứ bởi thương đội, có hơn một nửa số người ở đây là thành viên của hội lính nỏ.
Bốn người lính trinh sát còn lại cùng Jaxton cũng vào thành, ngồi cùng nhau quanh một cái bàn khác, tên nhóc tóc đỏ đã thích ứng rất nhiều với các nhiệm vụ được giao cho mình.
Hắn chỉ là có chút thất vọng vì không tìm thấy bất cứ t·ên c·ướp nào nữa trên đường đi, có vẻ như vận may của bọn hắn đã hết sạch sau khi đoàn diệt đám c·ướp kia.
Trong quán rượu ồn ào và náo nhiệt, đám khách uống rượu thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xem những kẻ mặc trang phục đồng bộ và mang theo v·ũ k·hí này, trong mắt mang theo vẻ ái ngại, thì thầm to nhỏ với nhau, bàn luận về thân phận và mục đích của bọn hắn.
Noah cười cười khi nghe được có người nhắc tới mình, e sợ với sự xuất hiện của hội.
Midas nhấp một ngụm rượu mật ong, lúc này Stan đứng dậy, hắn đưa mắt nhìn người phụ trách, người sau gật đầu đáp lại một cái rồi rời khỏi quán rượu.
Oskar đưa mắt nhìn theo bóng người của Stan, tự hỏi có chuyện gì để hắn ta rời đi vào lúc này, có vẻ như công việc của thương hội hắn đã làm xong xuôi hết rồi.
Gặp Midas không nói gì, hắn cũng im lặng.
“Các ngươi biết sao, hiệp sĩ John Houghton đã mang tới một thứ trang sức tuyệt đẹp trong buổi triển lãm, hắn đã giành được sự ưu ái của Công chúa.” Một người khách trong quán rượu nói với đồng bạn của mình.
“Thứ gì? Nó đẹp hơn Cầu Vồng sao?” Một tên khác dùng giọng hơi say nói.
“Cầu Vồng làm sao sánh được với Nước Mắt Thiên Sứ, ta nghe nói về những hạt ngọc, chúng có thể tỏa sáng trong bóng đêm, giống như những ngôi sao trên bầu trời.” Tên đầu tiên nói tiếp.
“Bọn hắn hẳn là giấu một ngọn đèn bên trong đó, chứ làm sao mấy hòn đá phát sáng được.” Một tên đã say khướt gia nhập câu chuyện.
“Hừ, các ngươi đám ẻo lả này chỉ quan tâm tới những thứ bóng bẩy đó thôi sao, ta chỉ mong một lần được tận mắt nhìn thấy Đại Lực Sĩ và Hào Quang.” Một người thô kệch la lên, giơ lên ly rượu ực ực uống một hơi hết sạch.
‘Cạch’ đế ly gỗ chạm vào mặt bàn gỗ, vang trầm một tiếng.
Hắn lau đi khóe miệng của mình, “Một chiến binh mang theo cả hai thứ kia trên người, hình ảnh kia thật là đẹp, ta sẽ đẹp trai hơn bất kỳ hiệp sĩ nào!” Hắn tiếp tục sự ảo tưởng của mình.
“Khà khà. Vậy là ngươi chỉ đeo một cái thắt lưng, cầm thanh kiếm bằng vàng lao vào trận chiến, không cần áo giáp cũng chẳng mang quần áo, t·rần t·ruồng đánh bại đám kẻ địch sao?” Một tên gầy nhom cười nói.
Người to con đỏ mặt lên, “Ta không có ý đó.”
Bọn họ bàn tán với nhau về buổi triển lãm, về Công chúa xinh đẹp Cicely, về kẻ giành được chiến thắng, bọn hắn ồn ào tranh cãi, có kẻ còn nổi giận dùng tới nắm đấm để kẻ đối diện đồng ý với luận điểm của mình.
Đám lính đánh thuê tò mò nghe ngóng, bảy câu chuyện về bảy món đồ trên buổi triển lãm kia thu hút bọn hắn, mỗi người đều muốn hiểu rõ hơn về chúng.
Oskar cũng im lặng lắng nghe, Midas cũng không ngoại lệ, mặc dù từ biểu cảm có lẽ hắn ta đã biết rõ tất cả những tin tức này rồi.
Một ông lão thô kệch ngồi ở bàn kế bên đứng dậy, ông ta chỉ ngồi một mình, mắng nhỏ một tiếng, “Bọn đầu đất, thứ quý giá nhất trong ngày hôm đó là 1000 năm.”
Hắn cầm theo bình rượu đi ra ngoài, chỉ có Oskar và mấy người ngồi gần mới nghe thấy điều đó, ông lão dường như sợ nắm đấm của đám bợm nhậu nên không dám nói to.
“1000 năm, nó là thứ gì?” Oskar lẩm bẩm.
“Một thứ rất quý giá.” Midas cười nói.
“Đối với một số người…”
Lời nói chưa xong, bỗng lúc này chỗ cửa ra vào xuất hiện một bóng người.
Stan quay trở lại rồi.
---
Cảm ơn Nấm và Khôi Nguyên tặng hoa.