Chương 167: Bí mật
Oskar nhìn xem đoàn xe ở đằng xa đang chậm rãi đi tới, hàng hóa phía trên bị che phủ bằng vải bạt, không thể thấy được hàng hóa trong xe.
Noah đứng bên cạnh hắn.
Sau lưng bọn họ còn có mấy người lính trinh sát, có vẻ như bọn hắn không chỉ là những người lính thông thường được đội trưởng Midas mời tới trợ giúp trong chuyến đi này, mà còn có mối quan hệ mật thiết hơn với người đội trưởng.
Lúc này thái độ của họ không giống như binh lính đối mặt thủ lĩnh, người làm công đối mặt ông chủ, mà có chút giống như phong thần đối mặt lãnh chúa của mình.
Midas đứng trước tiên dẫn đầu bọn họ, người thanh niên mặc áo choàng trên người, mũ trùm che lại mặt mũi, tất cả những người khác trong bọn cũng ăn mặc giống như vậy.
Bọn họ rời đi đoàn xe vào lúc sáng sớm, cưỡi ngựa đi tới nơi này, phía sau lưng họ là một khu rừng nhỏ, hai bên là núi cao.
Có một con đường xuyên qua khu rừng dẫn ra ngoài, đó cũng là lối vào của bọn họ, ngoài ra còn có vài lối đi khác, đi qua các hẻm núi dẫn ra ngoài vùng đất bằng trống trải, mấy con đường không tốt lắm nhưng cũng vừa đủ để xe ngựa thông qua được.
Noah và Oskar dần dần trở thành một phần tử trong đội quân này, hai người gần gũi với Midas và người đội trưởng còn sẵn sàng chia sẻ một ít chuyện với người đội phó mới của mình.
Midas liếc qua người thanh niên tóc đen kia, tự hỏi khi nào mình sẽ nhận được lòng trung thành vững chắc từ hắn.
Đoàn xe đã tới nơi, đám người phía hội lính nỏ đứng nguyên ở tại chỗ, không nóng vội chạy qua ngênh đón, những chiếc xe thì dừng lại xếp thành một hàng ngang đứng ở phía xa xa.
Rồi một chiếc xe ngựa kéo thùng xe đóng kín đi tới chính giữa, những người thủ vệ xung quanh dừng ngựa lại.
Leslie nhảy xuống xe, “Đó là khách hàng của chúng ta.” Hắn cười nói với người hầu của mình.
“Đưa ngựa của ngươi cho ta.” Người thanh niên lại xoay người nói với một tên thủ vệ.
Đây là một trong những kẻ trung thành nhất với hắn.
“Vâng.” Tên kia đáp lại, xuống khỏi ngựa, giao con ngựa của mình cho Leslie.
“Nhớ kỹ là lát nữa ngươi phụ trách điều khiển chiếc xe này.” Leslie leo lên lưng ngựa, lại nói một câu với người thủ vệ kia.
“Vâng.”
Người thanh niên quý tộc cưỡi lên ngựa chuẩn bị xuất phát, phía sau lưng Wallace bước xuống khỏi xe, người thủ vệ kia leo lên chỗ điều khiển thay thế hắn, hắn bước nhanh vài bước, lo lắng nói với thiếu gia của mình.
“Cần ta đi cùng sao, ít nhất để cho vài tên thủ vệ đi chung với ngài.”
Leslie quay sang, cười nói, “Không cần thiết.”
Nói dứt lời hắn phi ngựa phóng nhanh, thẳng tới đầu bên kia, nơi nhóm người Midas và Oskar đang đứng.
Hắn không mất quá lâu để tiếp cận nhóm “khách hàng”.
Hắn dừng ngựa, trước hết nhảy xuống, rồi tiến chậm mấy bước nhỏ.
Hắn nhìn thẳng một lượt vào đám người đứng trước mặt mình, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Midas, nụ cười nở rộ phía sau lớp vải che, khóe mắt có chút cong lại, “Nhìn thấy ngài làm cho lòng ta vui sướng.”
Midas kéo xuống mũ trùm và khăn che mặt, “Có đến mức như vậy sao?”
“Lòng này đã rạo rực nhiều ngày chờ mong được ngài viếng thăm, ngài biết đó, khi niềm tin v·a c·hạm với ngọn lửa, nó bùng lên và khó có thể dập tắt được.” Leslie rạng rỡ nói tiếp.
Midas bước lên, Leslie cũng sáp lại, người đội trưởng cho người thanh niên một cái ôm, Midas siết chặt tên kia một lát rồi buông ra, “Sẽ thật tốt nếu như ta không nhìn lầm ai cả!”
Leslie biết Midas đang nói tới điều gì.
Hắn dừng lại một chút mỉm cười, “Ta rất tự hào với bản thân mình vì đã không bị nhìn lầm.” Hắn nói tiếp, “Ta đã mang đến những thứ mà ngài cần.”
“Ừm.” Midas đưa mắt nhìn lướt qua bên kia, những chiếc xe hàng trông có vẻ đã được chuẩn bị sẵn sàng để lên đường.
“Những người đánh xe.” Hắn nói nhỏ một tiếng.
“Đều là những kẻ trung thành tuyệt đối.” Leslie hiểu ý đáp lại, hai người đều quay hướng về phía bên kia.
“Ngươi đã bỏ ra một khoản đầu tư lớn đó.” Midas trêu chọc.
“Nó là một khoản đầu tư sẽ sinh lời, không phải kẻ nào cũng có cơ hội để bỏ tiền.” Leslie vui vẻ hứng khởi trong mỗi câu nói của mình.
Leslie kề sát thì thầm vài câu, trên mặt Midas hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Os!” Hắn quay lại, kêu một tiếng.
Oskar nhìn qua, “Thế nào?” Hắn hỏi.
“Ngươi cùng Victor đi tiếp nhận hàng hóa, để mọi người đưa chúng ra ngoài trước đi, ta trò chuyện thêm một hồi rồi ra sau.” Midas nói với đội phó của mình, hắn đi đến bên cạnh nhỏ giọng nói thêm vài lời nữa.
“Vâng.” Oskar gật đầu, quay lại ra hiệu cho người lính trinh sát Victor, hai người lên ngựa, cưỡi ngựa phóng đi, nhanh chóng chạy tới phía bên kia.
Ở sau lưng bọn họ, Midas và Leslie rời xa đám người, dạo bước tới gần khu rừng nhỏ, nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Oskar chạy tới bên kia, nhìn xem những người đối diện cũng che kín mặt mũi, nói với một người đứng ở phía trước, “Ta tới để tiếp nhận đoàn xe.”
Wallace gật đầu, “Xin mời.” Hắn đưa tay ra dấu.
“Các ngươi đi theo sự chỉ dẫn của người này.” Oskar chỉ tay về phía Victor.
Hắn lại gật đầu ra hiệu cho người lính trinh sát, Victor cũng đáp lại rồi cưỡi ngựa chậm rãi tiến lên phía trước, quay đầu ngựa lên đường ra ngoài.
Đoàn xe từng chiếc từng chiếc lái theo sau, những người đánh xe điều khiển những chiếc xe chất đầy hàng hóa kia lăn bánh.
Mười chiếc xe chất đầy hàng hóa vượt qua trước mắt mình, Oskar nghe được tiếng động âm vang khi chúng di ngang qua mình, hắn biết được thứ gì chứa ở bên trong thùng xe, nhìn xem số lượng này, âm thầm hít sâu một hơi.
Rồi tới chiếc xe cuối cùng, đó là chiếc xe có thùng xe bịt kín kia, Oskar quay qua Wallace, “Chào tạm biệt.”
Nói xong hắn đi sát cạnh bên chiếc xe, gật đầu chào hỏi người đánh xe một cái, có chút tò mò nhìn về phía thùng xe.
“Ngươi theo sau ta, chúng ta đi vào khu rừng kia.” Oskar nói với hắn.
“Vâng.”
“Ngươi tên gì?”
“Job.”
“Ta là Oskar.”
Hai người câu có câu không trò chuyện, khi đi tới chỗ rẽ, bọn hắn không tiếp tục theo sau đoàn xe mà đi vào lối đi trong rừng, biến mất sau những hàng cây.
Bên kia, Midas và Leslie vẫn đang trò chuyện với nhau.
“Những người anh em trong hội đang bàn tán chuẩn bị cho kế hoạch, ngài sẽ hiện diện trong lần gặp tiếp theo sao?” Leslie mong đợi nói.
“Chờ đợi một thời gian nữa đã, đừng có nóng vội.” Midas lắc dầu.
Leslie nhìn lướt qua khu rừng xanh tốt trước mắt mình, những thân cây không cao lắm, chúng mọc xen kẽ nhau, xen lẫn những bụi cỏ rậm rạp, hiện tại có chút ánh nắng buổi sáng đang xuyên qua cành lá mà chiếu xuống nền rừng.
“Bọn họ cũng nói về việc kết nạp thêm người mới vào hội.” Leslie nói tiếp.
“Đừng, tạm thời cứ giữ nguyên số thành viên như cũ đi, không có kẻ nào là đáng tin cậy cả.” Midas lại phủ quyết.
“Có ba người được bọn họ nói tới, ngài muốn nghe một chút sao?”
“Là những kẻ nào vậy?”
“Bông Hồng Sắt Roland, Sồi Đá Archie,…”
“Đừng, tạm thời đừng.” Hắn còn chưa nói xong thì Midas cắt lời, Leslie gật đầu không đề cập tới chuyện đó nữa.
“Về món quà kia thì sao?” Midas nhỏ giọng nói.
“Bọn ta để nguyên nó cho ngài thưởng thức.” Leslie đáp lại, đưa tới một cái chìa khóa đồng.
“Mong rằng sẽ có chút bất ngờ.” Người đội trưởng thở ra một hơi.
Không quá lâu sau, Wallace nhìn thấy thiếu gia của mình đi ra khỏi khu rừng một mình, sau đó leo lên ngựa, chạy trở lại nơi này.
“Đi thôi, chúng ta trở về.” Leslie nói với người hầu.
Wallace leo lên một con ngựa, cùng cưỡi nó với một người thủ vệ, đoàn người quay đầu rời khỏi nơi này theo đường cũ.
Khi đi vào đây bọn hắn mang theo mười xe chất đầy hàng hóa, khi rời đi lại chẳng có thứ gì, Wallace hơi nghi hoặc, khách hàng gì mà không giao tiền, hay bọn họ trả bằng một vật gì đó nhỏ đến mức thiếu gia có thể cất giấu ở trong người.
Midas dạo bước đi trong khu rừng, đầu tiên là gặp được Victor, người lính trinh sát không biết từ lúc nào đã quay trở lại đây, dắt theo hai con ngựa.
Hai người song song bước đi, phía trước xuất hiện hình dáng của chiếc xe ngựa kia, Oskar và Job đứng chờ đợi cạnh bên, hắn gật đầu chào hỏi rồi tiến tới chỗ thùng xe.
‘Cạch.’
Ổ khóa mở ra, nhìn xem trong khoang xe, hắn nở nụ cười, “Bí mật rồi cũng sẽ bị tiết lộ, không phải sao?”
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.