Chương 166: Khách hàng
Ngoài thành Breiter, một đoàn xe chở hàng đang chậm rãi di chuyển, những vết bánh xe in sâu trên nền đất.
Mặt đất có chút ẩm ướt vì cơn mưa ngày hôm qua, nhưng cũng lộ ra phần nào đó sự nặng nề của những chiếc xe này, hàng hóa phía trên hẳn là những thứ rất nặng.
Mỗi chiếc xe đều do bốn con ngựa kéo đi, nhưng tốc độ cũng không thể nhanh được, chúng đều ra sức tiến về phía trước, dưới sự chỉ huy của những người đánh xe.
Trên đoàn xe này không có vật tiêu chí, không thể hiện rõ ràng nó là hàng hóa của gia tộc hay thương đội nào, cũng chỉ có số ít một vài người cưỡi ngựa dọc theo hai bên đoàn xe, số lượng các thủ vệ không nhiều lắm.
Đằng sau những chiếc xe chở hàng là một chiếc xe ngựa, khoang xe giống với những chiếc xe chở khách thông thường, nhưng lại giống như liền thành một khối, kín không chỗ hở.
Ngoài một cánh cửa bị khóa kín từ bên ngoài và những lỗ hổng nhỏ ở phía trên, chẳng có một khe hở nào cả, không có cửa sổ hay khoảng trống để người bên trong nhìn ra ngoài.
Đi theo bên cạnh chiếc xe này là khoảng mười người thủ vệ, bọn hắn mặc giáp da, cầm kiếm và giáo, che giấu khuôn mặt của mình dưới tấm áo choàng và khăn bịt mặt.
Trong buổi sáng sớm, trời còn chưa sáng tỏ, đoàn xe đã lên đường, điểm xuất phát là tại ngoài thành Breiter.
Tất cả xe ngựa và hàng hóa được tập kết ở ngoài thành từ nhiều ngày trước, nó không phải trải qua sự kiểm tra của đám lính thủ vệ thành phố.
Đoàn xe từ từ đi về hướng nam, rẽ qua một con đường vắng vẻ, đi tới một nơi đã được chọn lựa từ trước, phía trước mặt là một hẻm núi nhỏ.
Đoàn xe và các nhân viên tùy tùng của nó nhanh chóng biến mất, ẩn mình giữa đất đá lổm chổm, giữa bụi cây hoa cỏ.
Có hai người đang ngồi trên chiếc xe ngựa có khoang xe giống như một khối gỗ kia, họ cũng ăn mặc giống với những người khác, che kín bản thân, giấu đi thân phận của mình.
Hiển nhiên việc mà bọn họ đang làm cần được ẩn giấu thân phận và không thể tiếp xúc ánh sáng, không thể để cho những người khác biết được.
Tất cả mọi thứ, từ thời gian xuất phát, địa điểm tập hợp, chọn lựa các thành viên, trang phục và đường đi, đều được lên kế hoạch cẩn thận, để tránh đi những cái nhìn từ bên ngoài, và ẩn giấu đi mục đích của mình.
Người ngồi bên trái thân thể hơi thấp hơn, lưng còng xuống một đoạn, tuy đã che mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy mái tóc hoa râm trên đầu, nếp nhăn ở nửa trên khuôn mặt, ánh mắt mang theo sự mài mòn của năm tháng, chứng tỏ hắn ta đã cao tuổi.
Người ngồi bên phải là dáng vẻ thẳng tắp hơn, cứng rắn hơn, cặp mắt có thần, trong mắt mang theo sự chờ đợi.
Người già hơn và có vẻ yếu đuối hơn lại là người đang điều khiển chiếc xe ngựa, động tác của ông ta thuần thục, hai tay cầm cương roi vững vàng, đơn giản nhưng hiệu quả.
Bọn hắn đi ở phía cuối cùng của đoàn xe, ông ta đưa mắt nhìn xem những chiếc xe đi ở phía trước, sâu trong hốc mắt toát ra một xíu sầu lo, do dự một hồi, cuối cùng cũng mở miệng.
“Thiếu gia, ngài rốt cuộc muốn làm gì?”
Người được ông ta xưng là thiếu gia im lặng một chút, hắn biết được sự lo lắng của Wallace, hiển nhiên ông già khó hiểu với những hành động của mình trong hai tháng gần đây, hắn thông cảm với người hầu cận của mình, vì điều này chỉ xuất phát từ lòng trung thành mà thôi.
Wallace trung thành với mình, cũng giống như mình trung thành với người kia, hắn sẽ không điều kiện đi chấp hành mọi mệnh lệnh của người kia, tin tưởng không hề nghi ngờ về quyết định mà người đó đưa ra.
Không giống với sự lo lắng của Wallace, những kẻ trung thành với người kia thì mang theo lòng tin mãnh liệt, tin tưởng rằng mình sẽ có được hồi báo xứng đáng vào thời điểm mọi chuyện kết thúc.
Leslie ngẫm nghĩ một hồi, lựa chọn lời nói trong đầu, rồi chậm rãi nói với người hầu cận của mình, “Tất cả mọi chuyện đều có lý do, tất cả những điều ta làm không phải vô nghĩa.” Hắn nói đến đây thấy vẻ mặt của ông lão nhìn mình có chút kỳ lạ, dường như ông ta đang suy diễn lời nói kia.
Wallace đúng là đang suy diễn, hắn kết hợp những chuyện xảy ra gần đây, những cuộc mua bán âm thầm mà thiếu gia giao phó cho mình, những lời dặn dò đi dặn dò lại về công tác giữ bí mật, những cuộc gặp gỡ bí mật của cậu ấy, những chuyến đi với mục đích không rõ ràng.
Về những thứ hàng hóa chất đống trên những chiếc xe phía trước, về sự vắng mặt của một người quan trọng trong thành phố, Wallace càng nghĩ nét mặt càng xanh xám.
Hắn toát ra một suy nghĩ điên rồ trong đầu, tên người hầu đang cân nhắc nên làm ra lựa chọn như thế nào, thì thiếu gia Leslie của hắn cười khổ nói.
“Người đang suy nghĩ lung tung cái gì, đừng có lại đoán mò, chuyện ta đang làm bây giờ ngươi sẽ không thể hiểu rõ được, dù có nghĩ tới một trăm lần cũng không nói ra được chính xác đâu, ngươi chỉ cần biết một điều, ta sẽ không phản bội gia tộc mình, ta sẽ không tổn hại tới nhà Newham.” Leslie nói như vậy, rồi tựa lưng vào thùng xe, vỗ vỗ tấm ván gỗ sau lưng mình.
“Thứ ta đang làm sẽ to lớn hơn những thứ mà ngươi có thể nghĩ tới, Wallace.” Leslie khẳng định lại thêm một lần nữa.
Wallace ngẩn ra khi nghe thiếu gia của mình giải thích, vậy ra mình đang tự suy diễn quá mức sao, thấy người thanh niên vỗ vỗ thùng xe, hắn mới tìm thấy một thứ không trùng khớp với những suy đoán của mình, chính là cái thùng xe này.
Nó không liên quan chút nào.
Ông lão thở dài một hơi, “Vậy thì ta yên tâm rồi!”
“Ha ha.” Leslie cười nhẹ nhàng, không còn nói nhiều nữa, nhưng dưới sắc mặt bình tĩnh của hắn lại che giấu sự nghiêm túc và thận trọng.
Bởi vì chỉ có hắn mới biết được, việc mình đang làm nguy hiểm tới mức nào, có lẽ một mình hắn, có lẽ cả gia tộc sẽ sụp đổ khi chịu đựng cơn thịnh nộ từ con quái vật kia.
Con quái vật hiện tại đang đứng ngoài ánh sáng, thỏa mãn nhìn xem bàn tiệc được mình chuẩn bị sẵn sàng bằng t·hi t·hể của gia đình nhỏ, nhưng lại không biết được có một kẻ báo thù đã trở lại, hắn ta đang đứng trong bóng tối, giấu kín lưỡi dao trong tay áo, sẵn sàng nhào ra đưa lên một đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ, hiểm hóc và dứt khoát để tiễn đưa con quái vật kia.
Chỉ khi nói chuyện với Wallace, hắn mới nói rõ vài câu, còn những người khác thì chỉ cho rằng đây là một cuộc mua bán b·ất h·ợp p·háp mà thôi.
Chắc bọn hắn nghĩ thiếu gia của thành Breiter muốn kiếm chút tiền riêng, không quan tâm tới lợi ích của gia tộc.
Leslie liếc nhìn một vòng xung quanh, đây chính là những kẻ trung thành với hắn nhất, những kẻ đã thề chiến đấu cho hắn, giao cả mạng sống lên trên tay hắn.
Có lẽ trong cuộc chiến sắp tới, bọn hắn sẽ phải dựa dẫm nhiều hơn vào lòng trung thành, và thứ gọi là tinh thần hiệp sĩ cần được dựng đứng trở lại, nhắc nhớ cho những kẻ kia, cái gì là hiệp sĩ.
Bởi vì kẻ địch thì nhiều mà đồng minh thì ít, ngọn lửa chính nghĩa phải đơn độc đối mặt với bóng đêm như biển, trước khi bình minh lên, ngọn lửa kia cần được giữ cho sáng tỏ không dập tắt.
Hiện tại hắn đang góp phần làm việc đó, bảo đảm kẻ báo thù kia có thể băng bó v·ết t·hương, vượt qua đêm dài lạnh lẽo, mài sắc v·ũ k·hí, chờ đợi tới thời điểm thích hợp.
Con đường hẹp dần khi đoàn xe tiến tới, xe ngựa chậm chậm đi sâu vào bên trong, vượt qua những viên đá tảng và nền đất gồ ghề không bằng phẳng, vượt qua một chỗ ngoặt, một vùng đất khoáng đạt xuất hiện trước mắt, phía xa xa có một vài người đã đứng sẵn chờ đợi.
Một tên thuộc hạ cưỡi ngựa chạy về cuối đoàn xe, “Chúng ta tới nơi rồi thưa ngài, khách hàng của ngài đang đợi ở bên kia.”