Chương 165: Lo âu
Xứ Helmelo.
Buổi tối, đoàn xe của thương đội Cowanii dừng lại cắm trại trên một vùng hoang dã, những chiếc xe hàng như thường lệ được sắp xếp thành một vòng tròn ở bên ngoài, lều vải và những đống lửa trại ở phía bên trong.
Lính gác được phân công rõ ràng, vị trí đứng phù hợp, tác phong cũng nghiêm chỉnh.
Tòa doanh trại tạm thời này đã dần dần ra dáng hơn, sau nhiều ngày của cuộc hành trình, trải qua quãng đường dài mà bọn hắn đi qua, trận chiến với đám giặc c·ướp mà bọn hắn phải đối mặt, những người lính mới đã có được thứ gọi là kinh nghiệm.
Dù rằng cũng không nhiều nhưng cũng khiến cho bọn hắn trở nên kỷ luật hơn, thao tác nhanh nhẹn tự tin hơn, thi hành mệnh lệnh gọn gàng dứt khoát hơn.
Giữa tòa doanh trại, đốt lên một đống lửa trại lớn, đám lính đang ngồi với nhau, đêm nay ăn tối xong mỗi người còn được nhấm nháp chút rượu mật ong, hương vị của nó ngọt và thơm, đem lại cho bọn hắn một khoảng thời gian tốt đẹp trước khi đi ngủ, một khoảng nghỉ thoải mái sau một ngày di chuyển trên đường.
Oskar, Midas cũng ngồi chung với những người khác, cạnh bên bọn hắn là Noah và Jaxton, đội trinh sát, người phụ trách của thương đội, vân vân.
Hiện tại bọn hắn đã đi được gần một nửa quãng đường, điểm đến xa nhất của chuyến đi cũng đã gần ngay trước mắt.
“Hôm nay có chuyện gì thú vị sao?” Một người trong bọn lên tiếng.
“Chuyện gì? Ta nghe thấy một tên nhóc thầm mến một người thiếu nữ phụ việc trong hàng bán cá có tính không?” Một người khác trả lời.
“Kể xem nào.”
Tuy lời nói không tỏ ra cảm xúc, nhưng Oskar vẫn mang vẻ mặt háo hức chờ mong đoạn sau.
Bọn hắn tán gẫu về những chuyện vụn vặt.
Cuộc hành trình này là khoảng thời gian để bọn hắn tích lũy kinh nghiệm, để những người lính mới trải nghiệm cuộc đời, để những thiếu niên thanh niên lần đầu tiên tìm thấy khoảng trời rộng lớn ngoài nơi mình sống từ nhỏ tới giờ.
Oskar có cảm giác như lần đầu tiên mình tới Arcop, lần đầu tiên đặt chân tới Tithega, lần đầu tiên ngồi bên đống lửa trại nghe đám đồng bạn kể chuyện thường ngày.
Một người thiếu nữ xinh đẹp, hay một người góa phụ quyến rũ, một người đi lướt ngang q·ua đ·ời mình, chẳng để lại gì ngoài khoảnh khắc đó, khoảnh khắc mà mỗi người khắc sâu trong lòng, nhớ lại trong đêm mơ, những kẻ lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới rộng lớn bên ngoài.
Oskar mỉm cười lắng nghe, Midas cười rạng rỡ, Noah cũng mang vẻ mặt hướng tới, Jaxton thì chăm chú lắng nghe mọi chi tiết, mỗi người đều mang theo cảm xúc khác nhau.
Sau đó khi xong bữa ăn, đám người dần chia thành từng nhóm nhỏ, nói chuyện riêng với nhau.
Stan và Midas đang nhỏ giọng nói chuyện.
“Chúng ta đi thêm một ngày nữa, ngày mai, cổng thành Breiter sẽ lọt vào tầm mắt của chúng ta.” Người quản lý thương đội nói.
“Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng hết rồi sao?” Midas nhỏ giọng nói, có một số chuyện chỉ có hắn và Stan hiểu rõ, những điều quan trọng nhất của chuyến đi này.
“Bọn họ đã sẵn sàng để giao hàng, và ngài Newham đã chuẩn bị đầy đủ, đến bây giờ thì mọi thứ đều đúng như kế hoạch, thưa ngài.” Stan thấp giọng nói, hai người bọn họ dường như lạc xa ngoài chủ đề của đám lính chung quanh đống lửa trại.
“Ta đã nhận được tin tức xác thực, bọn họ đã sẵn sàng để giao hàng.” Stan nói thêm một vài lời, tăng thêm sự đáng tin cho lời nói của mình.
“Ừm.” Midas gật đầu, chuyện liên lạc với người ở Breiter do Stan phụ trách, hắn dừng lại không hỏi nhiều nữa.
Khuôn mặt dưới mái tóc đen dài có vẻ hơi lạnh lùng và thiếu biểu cảm, lộ vẻ trầm ngâm, người đội trưởng tự hỏi điều gì đó trong đầu.
“Sao vậy?” Oskar hỏi thăm.
Midas mỉm cười đáp lại, hắn cũng không hề giấu diếm người đội phó của mình.
Người đội phó này là người mà hắn đã đích thân chọn lựa ra, Midas hiện tại vẫn đặt niềm tin nơi Oskar và tự tin với quyết định của mình.
Midas thấp giọng và từ từ nói rõ ràng cho Oskar đầu đuôi sự việc, Oskar im lặng lắng nghe, bản thân hắn cũng đang từ từ chuyển biến, từ một người lính bình thường trở thành một người nhận lãnh trách nhiệm, một người ra lệnh, người quản lý đám thuộc hạ.
Oskar ban đầu có một chút xíu không quen, nhưng đến hiện tại hắn cũng đã quen thuộc, hắn học hỏi kinh nghiệm từ Midas và Stan, quan sát cách hai người làm việc và biến đổi chúng cho phù hợp với mình.
Oskar trước kia dù gì cũng là một người hầu, một người đã đạt tới tiêu chuẩn của cận vệ, nếu không muốn nói là hiệp sĩ, chỉ cần đầy đủ trang bị và tìm được người để phong tước, hẳn không có ai có thể tranh cãi về khả năng của hắn.
Oskar lắng nghe, tự cảm nhận mọi chuyện theo cách riêng của mình, nhìn đám người chung quanh, nhấm nuốt những thông tin từ lời nói của đội trưởng.
“Vậy ra đó mới là mục đích thực sự của hành trình lần này.”
Hắn trầm ngâm trong chốt lát rồi thấp giọng nói tiếp, “Tử tước Newham biết tới việc này sao?”
Midas hơi hài lòng với phản ứng của Oskar, lắc đầu: “Không, hắn không biết, nếu hắn biết rõ thì chắc sẽ không để nó thuận lợi tiến hành.
Leslie sẽ đảm bảo vị Tử tước sẽ không biết tới cuộc giao dịch này.”
Oskar quay sang nhìn xem người đội trưởng của mình, chờ đợi đoạn sau.
“Leslie, người thừa kế của thành Breiter là người đứng ra thu xếp vụ làm ăn này, hắn ta sẽ đảm bảo Tử tước Newham sẽ không can dự vào.” Midas nhanh chóng nói.
Oskar dừng lại một lát, những người ngồi xung quanh đang cụng ly, đang uống rượu vì những lý do không đâu, mục đích chỉ là để thư giãn sau một ngày hành quân mệt mỏi.
Sau lần c·ướp b·óc của đám c·ướp khoảng sáu mươi người kia, bọn hắn không còn gặp phải băng c·ướp nào nữa.
Sau trận chiến đó, Midas xác nhận được sự hiếu chiến, khả năng chiến đấu của Oskar, xác nhận được khả năng phản ứng với tình huống bất ngờ của đám lính mới dưới tay mình.
Hắn đưa ra một số sự điều chỉnh, một số yêu cầu về số trang bị mà người lính phải mang theo khi đang di chuyển hành quân, về đồ đạc mà đám lính đặt ở nơi nào, để có thể ngay lập tực cầm lấy v·ũ k·hí sẵn sàng chiến đấu khi kẻ địch xuất hiện bất ngờ.
Đám lính lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác chiến đấu trong ngày hôm đó, bọn hắn cảm nhận được khi đối mặt với một đám kẻ địch, những kẻ mong muốn g·iết c·hết mình, những kẻ địch cưỡi ngựa lao thẳng vào mặt mình.
Cảm giác lòng bàn tay đổ mồ hôi run run nhanh chóng lên dây lắp tên, rồi bóp lẫy bắn tên trong sự hoảng hốt và bất ngờ, tất cả chỉ trông chờ vào cảm giác và bản năng.
Cả kẻ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có n·gười c·hết ở trước mặt mình, đa phần đều là lần đầu tiên tự tay kết liễu một sinh mạng, vài kẻ xui xẻo lần đầu tiên bị tên bắn trúng, rên rỉ nằm trên đất, cùng Tử thần đi ngang qua, rồi may mắn thoát khỏi sự phán xét của hắn ta.
Rồi cả tâm trạng lướt qua trong đầu khi bước tới tự tay kết liễu những kẻ nằm trên đất mất khả năng chiến đấu.
Máu và mồ hôi là người thầy tốt nhất, là bài học thiết thực nhất, mạng sống của đám c·ướp ngày hôm đó dạy cho bọn hắn một bài học, bài học nếu không chăm chỉ học thuộc thì một ngày nào đó chính bọn hắn là kẻ phải trả giá bằng máu của bản thân mình.
Oskar đã trải qua tất cả những chuyện này trong cuộc c·hiến t·ranh tại Alklen, hắn đã quen thuộc, và trở nên như cá gặp nước khi lần nữa đối mặt với những lựa chọn.
Hắn cưỡi ngựa phi nhanh, vung kiếm chém mạnh, thoải mái và dứt khoát làm ra những quyết định trong những giây phút chớt nhoáng của bãi chiến trường.
Mọi chuyện có vẻ như vẫn thuận lợi.
Nhưng liệu nó sẽ êm dịu và theo như kế hoạch tại thành Breiter sao?
Oskar thầm hỏi như vậy.
Bởi vì tòa thành kia là lãnh thổ của Nanieg.
Xứ Nanieg là vùng đất hắn chưa bao giờ đặt chân tới, hiện tại bọn hắn đang ở gần với biên giới của nó, biên giới giữa Nanieg và Helmelo.
Người thừa kế của gia tộc Newham thật sự sẽ tạo điều kiện cho bọn hắn thuận lợi hoàn thành mục đích ban đầu của chuyến đi sao?
Oskar nói ra điều mình lo âu, hỏi rõ hơn về quá trình:
“Mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào?”